Không chút luống cuống, Lăng Trầm hỏi ngược lại: “Nếu tôi chưa nghiên cứu ra được gì thì anh cho rằng vì sao nữ xác sống này lại ngoan ngoãn như vậy?”
Vì anh là boss phản diện!
Giả vờ mình là một xác sống không có ý thức, Đường Hoan thầm phản bác.
Kết quả, đội của Lăng Trầm cực kỳ thuận lợi tiến vào căn cứ, hơn nữa, Uông Dương còn đặc biệt phân cho đội một tòa biệt thự tách biệt với đám đông để đội tạm thời nghỉ chân.
Hắn khoản đãi như vậy thật ra cũng vì có chút tư tâm.
“Nếu thật sự nghiên cứu ra thuốc khắc chế virus xác sống, mong rằng đến lúc nghiên cứu ra, căn cứ của chúng tôi cũng được chia cho một chút thuốc.”
“Nếu nghiên cứu thành công, thuốc sẽ là hy vọng của toàn nhân loại, chắc chắn được đưa ra toàn thế giới, không có chuyện bị độc chiếm, độc hưởng, thủ lĩnh Uông có thể yên tâm.”
Nghe được lời này, Uông Dương lập tức yên lòng.
Quả nhiên là danh sư xuất cao đồ[1], y giả nhân tâm[2].
[1]名师出高徒 (danh sư xuất cao đồ): có thầy giỏi thì có trò giỏi/
[2]医者仁心 (y giả nhân tâm): người thầy thuốc/bác sĩ/… có tinh thần trách nhiệm cao, nhân từ,....
*
* *
“Chúng tôi sẽ ở trong căn cứ này vài ngày, sau đó theo dị năng giả của căn cứ ra ngoài thu thập chút vật tư rồi rời khỏi. Đến lúc ấy, cô tiếp tục ở lại trong biệt thự, nếu cô muốn đi đâu thì nói với thủ lĩnh Uông, chắc anh ta sẽ sắp xếp một đội người cùng đường với cô đưa cô theo thôi.”
Thẩm Lương Chi phân cho Hoắc Thủy một căn phòng cách xa phòng của Lăng Trầm nhất. Y cũng đâu còn cách nào, ai bảo nữ xác sống bạo lực kia cứ nhìn y chằm chằm như hổ rình mồi chứ. Y cảm thấy mình càng ngày càng giống bà vú, chuyện nhỏ nhặt gì cũng tới tay!
“Có điều, tôi cảm thấy tốt nhất là cô nên ở lại căn cứ này, đừng đi đâu nữa. Đây là một trong số những căn cứ hiếm hoi chịu thu nhận người bình thường. Nếu không cần tụ họp với người thân thì đừng tới căn cứ khác.”
Nhìn thấy dáng vẻ rưng rưng muốn khóc nhưng lại cố kiềm chế của mỹ nữ, Thẩm Lương Chi cảm giác mình đúng là một tên cặn bã không nhân tính, ả đã như vậy rồi mà y lại chẳng có lấy một chút thương hoa tiếc ngọc nào, thật sự là quá đáng mà!
Thẩm Lương Chi thầm khinh bỉ chính mình, cuối cùng y cũng tìm ra được lý do vì sao mình vẫn còn độc thân.
Hoắc Thủy cực kỳ thất vọng nhưng cũng không nói nhiều thêm gì, ả ra khỏi biệt thự, đi dạo một mình.
Ả có lý do gì để oán trách người ta đây? Trong mạt thế này, người nào người nấy đều cảm thấy bất an, vốn dĩ chẳng ai có nghĩa vụ phải trợ giúp ả, cho nên, ả không trách bất cứ người nào, chẳng qua là ả cảm thấy hơi nhớ những gã người yêu của ả mà thôi! Vì ả, bọn họ từ bỏ nguyên tắc của mình, thậm chí là hy sinh cả tính mạng của mình, trên đời này sẽ chẳng còn ai đối tốt với ả như họ nữa.
Càng lúc, Hoắc Thủy càng cảm thấy nhớ nhung. Ả không nhịn được, ngồi xổm ở ven đường, thấp giọng khóc nức nở.
*
* *
[ Ký chủ rác rưởi.]
Vì khí vận chi nữ sắp tách ra khỏi bọn họ nên xác sống Hoan cảm thấy cực kỳ vui sướng, vui đến mức muốn bung lụa, đúng lúc này, hệ thống rác rưởi đột ngột xuất hiện, chẳng hiểu vì cớ gì mà lại mắng cô một câu.
Đường Hoan: ……
???
Tự nhiên mắng cô là sao?
[ Nhìn khí vận chi nữ nhà người ta kìa, chỉ tùy tiện ra ngoài một vòng mà đã có thể thu được một kẻ theo đuổi rồi, còn cô, cô chỉ là cặn bã mà thôi!] - Hệ thống rác rưởi cực kỳ kích động, giọng điệu của nó còn mang theo ý hận sắt không thành thép.
Quan sát khí vận chi nữ rồi lại nhìn ký chủ rác rưởi của mình, cùng là người với nhau mà sao chênh lệch nhiều đến thế? Hệ thống không nhịn được, mắng ký chủ rác rưởi nhà nó một câu!
Đường Hoan: ……
???