Trước tới nay, thú cưng nhỏ bé của anh luôn cực kỳ tham ăn, rõ ràng là cô không thể nếm được bất cứ vị gì nhưng vẫn rất cứng đầu, muốn ăn kẹo, cắn hạt dưa, ăn mì gói. Vậy mà hiện tại, cô còn không có sức đứng lên nhìn đồ ăn lấy một cái!
Ăn xong, Lăng Trầm nằm yên lặng bên cạnh Đường Hoan và nhắm mắt lại.
Ánh sáng lờ mờ chiếu vào bóng hình của một người, một xác sống đang nằm yên tĩnh bên nhau, không biết vì sao hình ảnh ấy lại cho người ta cảm giác ấm áp, chẳng hề có lấy một chút bất thường nào.
Nằm một lát, Lăng Trầm mở bừng mắt ra, sau đó chầm chậm nắm lấy tay Đường Hoan. Khi nhìn thấy hai bàn tay đan vào nhau, anh mới tiếp tục nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Tuy thực hiện các thí nghiệm một mình rất thoải mái, nhưng nuôi một cô thú cưng còn vui vẻ hơn, cho nên, nhất định, nhất định hai người họ phải bên nhau mãi mãi!
….
Mỗi ngày, căn cứ thủ đô đều sẽ phái một tiểu đội dị năng giả ra ngoài thu thập vật tư.
Lăng Trầm tạo ra một bình thuốc thử, tìm được cơ hội mua chuộc người trong tiểu đội dị năng giả, nhờ người đó đưa thư cho Lăng gia. Tuy anh luôn tập trung vào các thí nghiệm nhưng anh vẫn nắm rõ tình hình của các thế lực trong thủ đô.
Hiện tại, các thế lực trong thủ đô đều muốn tranh quyền đoạt lợi, nhưng vì không thể cắn nuốt đối phương nên chỉ có thể tạm giữ vững thế chân vạc. Lăng gia đứng đầu các gia tộc quyền quý ở thủ đô, có thế lực, quan hệ vô cùng lớn, là trung tâm của kha khá các thế lực khác nhau.
Sau khi nhận được thư của Lăng Trầm, Lăng gia lập tức phái người tìm cơ hội đưa anh vào căn cứ thủ đô, hơn nữa, đích thân gia chủ Lăng gia chỉ đạo việc này. Ông làm vậy không vì Lăng Trầm thì cũng vì con gái ông – Lăng Thần Hoan.
Khi gia chủ Lăng gia nhìn thấy con gái mình là khi Đường Hoan đã không thể động đậy, chẳng khác nào một xác chết.
Cô đã đau đến chết lặng.
Mở trừng đôi mắt cá chết, cô vừa muốn chết quách đi cho xong, lại vừa cảm thấy không cam lòng.
“Mày chăm sóc em mày thế à?” – Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của con gái mình, gia chủ Lăng gia đau lòng đến mức hít thở không thông. Chẳng nói hai lời, ông lật tay, tát thẳng vào mặt Lăng Trầm.
Gương mặt trắng nõn của Lăng Trầm nhanh chóng sưng lên, năm dấu tay hằn vết vô cùng rõ ràng. Thế nhưng, anh vẫn không nói lời nào, cũng chẳng giải thích gì.
Chờ tới khi gia chủ Lăng gia xả giận xong, anh mới mở miệng: “Trong thời gian ngắn nhất, tôi cần phòng thí nghiệm tối tân nhất, và toàn bộ tiêu bản virus trong phòng thí nghiệm của quân đội.”
“Quân đội nghĩ trăm phương nghìn kế để chèn ép thế lực của các gia tộc chúng ta, mày cho rằng lấy tiêu bản trong phòng thí nghiệm của quân đội là chuyện dễ dàng à?” – Vừa đau lòng vì con gái, vừa phẫn nộ, gia chủ Lăng gia nói.
Tên cầm thú Bác Uyên chết tiệt kia hại chết em gái ông, cái thứ tiểu súc sinh Lăng Trầm này lại không bảo vệ được con gái ông, hại con gái ông thành ra nông nỗi này! Biết anh đến ngay cả việc chăm sóc cô cũng không làm được thì ông đã sớm để anh chết cùng với Bác Uyên luôn rồi.
Lăng Trầm lấy dung dịch tránh Licker mà mình nghiên cứu ra, nói: “Dùng thứ này đàm phán với quân đội.”