(Đây là chương ảo, Diệp mỗ đã chuyển nhà qua fb, Mọi người vào tìm page Diệp Tích Huân là ra nha^^! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.)
Đường đời, phải tự mình vượt qua!
[1] diễn tinh: ban đầu, từ này dùng để chỉ một người có khả năng diễn xuất tài ba, sau này, dân cư mạng Trung Quốc dùng từ này để chỉ những kẻ
Mộ Cửu Lăng cầm trong tay ba nén hương, cung cung kính kính cắm vào bát hương, sau đó, gã lệnh cho tất cả mọi người lui ra, còn gã ở lại, lẳng lặng ôm bia mộ, tựa như một đứa nhỏ mất đi phương hướng.
Gã chẳng nói một lời, chỉ ngồi im như vậy.
Ngày thường là một đế vương thế giới ngầm cao cao tại thượng, mặc đồ tây, đeo giày da, ấy vậy mà giờ lại ngồi dưới đất như một kẻ lưu lạc, không thèm để ý hình tượng của mình.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ gã.
Trước kia, gã nỗ lực, liều mạng dành lấy một chỗ đứng trong gia tộc chẳng qua là vì muốn mẹ gã sống thoải mái hơn mà thôi. Nhưng, cuối cùng thì sao? Cái gì gã cũng có, chỉ không có mỗi mẹ!
Mộ Cửu Lăng ghé vào bia mộ khóc thút thít, rất khó để hắn lộ ra dáng vẻ yếu ớt như vậy.
Chỉ là, một lúc sau, gã bắt đầu cười...
Sao gã có thể khổ sở chứ? Gã không thể khổ sở!
Khổ sở sẽ làm người thân đau đớn, kẻ thù vui sướng!
Gã khó chịu thì sẽ khiến người khác không thể hạnh phúc, như vậy, lòng gã mới thoải mái hơn.
Ngày giỗ của mẹ gã cũng chính là ngày sinh của của tên tiểu súc sinh kia. Đã lâu rồi không trêu đùa "động vật nhỏ", hôm nay vừa hay là một ngày thích hợp. Chẳng biết lâu như vậy rồi, tên tiểu súc sinh kia có tiến bộ hơn không.
Nếu không tiến bộ thì đâu còn gì thú vị.
*
* *
Buổi chiều, sau khi tan học, Túc Ảnh ngồi trong lớp, chậm chạp không nhúc nhích.
Hiện tại, Túc Ảnh rất ít khi tự mình lên sàn đấu, chính vì vậy, cậu cũng không bị động đến mức tối nào cũng phải đến đó. Giờ cậu muốn nghỉ thì có thể tự do nghỉ, cậu cũng đã nói trước với Hoàng Mao, tối nay không tới. Thế nhưng, việc này không có nghĩa, tan học một cái là cậu sẽ lập tức về nhà, tránh cho người phụ nữ kia tưởng rằng cậu là bé ngoan nghe lời, cũng tránh cho cô được đà lấn tới.
Ngồi im trong lớp hai tiếng, Túc Ảnh mới đeo cặp, chậm rì rì đi tới trạm xe buýt. Nhưng, ngay khi cậu vừa định bước lên xe, không biết từ đâu xông ra một đám vệ sĩ mặc đồ đen, chẳng để cậu lên tiếng đã bịt kín miệng cậu, kéo cậu vào một con ngõ nhỏ.
Túc Ảnh không giãy giụa bởi vì cậu biết mặt những kẻ này, nếu cậu nhớ không nhầm thì họ đều là người bên cạnh Mộ Cửu Lăng.
Hiện tại, cánh chim của cậu còn chưa đủ cứng cáp, dù cậu có năng lực đánh trả cũng tuyệt đối không được để lộ ra trước mắt Mộ Cửu Lăng!
"Xem ra thời gian này, mày sống cũng không tệ lắm nhỉ, em trai ngoan của tao!"
Mộ Cửu Lăng ngồi trên một chiếc ghế gỗ to, rộng, màu đỏ, được trạm trổ tỉ mỉ. Mặc dù nơi này là một con hẻm nhỏ đầy mùi kỳ lạ nhưng khí thế của gã vẫn mạnh mẽ [1]như cũ, hoàn cảnh không hề ảnh hưởng đến phong thái và uy nghiêm của gã chút nào.
Túc Ảnh để im cho những kẻ đó ấn mặt mình xuống, gò má cậu dán chặt dưới nền đất, bị mài đến mức đau đớn.
Mộ Cửu Lăng vỗ vỗ tay. Ngay sau đó, thuộc hạ của gã mang lên một cái bánh sinh nhật, bên trên còn cắm nến, không phải loại nến sinh nhật nhỏ bé mà là những cây nến trắng thường dùng để chiếu sáng, to bằng ngón tay.
"Hôm nay tao đặc biệt tới chúc mừng sinh nhật mày, thế nào, vui không?" - Mộ Cửu Lăng nhẹ nhàng vung tay, chiếc bánh kem với những ngọn nến bừng bừng lập tức rơi xuống lưng Túc Ảnh, có ngọn gần tàn thì đốt hỏng quần áo cậu, ngọn nào còn cháy thì thiêu bỏng lưng cậu...
[1]气势如虹 (khí thế như hồng): khí thế dâng cao như cầu vồng, chữ 虹(hồng) là cầu vồng. Để nguyên hán việt thì khó hiểu, giải thích hẳn ra thì lủng củng nên Diệp mỗ dịch như trên, nghĩa tương tự, cũng dễ hiểu, câu văn không lủng củng.