Vì thế, sau khi mở họp, thảo luận, cuối cùng thượng tầng của căn cứ thủ đô quyết định bôi đen Lăng Trầm, tiện thể thông báo luôn việc vua xác sống xuất hiện: Viện nghiên cứu của thủ đô có kẻ phản bội, tên ấy cấu kết với vua xác sống, định lật đổ căn cứ, kẻ phản bội đó chính là Lăng Trầm. Treo anh bên ngoài căn cứ là để dụ vua xác sống tới! Hiện tại, trong đàn xác sống đã xuất hiện vua xác sống, tên này có ý thức và vẻ ngoài của một nhân loại, ngoại trừ đôi đồng tử màu đỏ như máu thì không khác gì người thường, phải phân biệt cẩn thận!
Ban đầu, Lăng gia cực kỳ bất mãn về việc Lăng Trầm bị treo bên ngoài căn cứ. Kể cả anh có xuất thân không mấy vẻ vang nhưng anh vẫn là người của Lăng gia, nào có chuyện Lăng gia để kẻ khác tùy tiện bắt nạt anh chứ. Có điều, Lăng gia không ngờ “nội tình” lại là vậy, gia chủ Lăng gia nào dám ý kiến gì, chỉ có thể cắn răng, đè ép mọi chuyện xuống mà thôi.
Tội cấu kết với vua xác sống cũng đủ để Lăng gia chết đuối trong nước miếng của người trong căn cứ rồi, tại thời điểm bất lợi này, khiêm tốn một chút vẫn hơn.
*
* *
Đường Hoan cực kỳ kiên nhẫn, mỗi ngày đều dùng tinh hạch mài răng, cố gắng để biến hàm răng của mình trở nên sắc bén.
“Sau khi mài răng tử tế, tôi sẽ cắn chết Hoắc Thủy!” - Đường Hoan nghiến răng kèn kẹt.
[Thôi đi, cái kiểu nhát gan, sợ phiền phức của cô, cô dám cắn chết người á?] - Rác rưởi thống tỏ vẻ: nó chẳng đả kích ký chủ rác rưởi, nó chỉ không tin ký chủ rác rưởi có thể nén cơn buồn nôn xuống để cắn chết người mà thôi!
“Ai bảo cô ta hố tôi! Tôi phải chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng để giết chết cô ta!”
Đường Hoan chưa bao giờ là một người lương thiện. Nếu cô được bình an sống hết đời này, cho dù có là xác sống, cô cũng sẽ cảm thấy mỹ mãn, nhưng, cô đã phải làm xác sống lại còn bắt cô kiêm luôn cả vai đá kê chân cho khí vận chi nữ thì quá đáng quá rồi!
Ừ, cứ vậy đi, chuẩn bị sẵn sàng để giết chết Hoắc Thủy!
Việc “chơi” chết Hoắc Thủy đã trở thành chấp niệm trong lòng Đường Hoan...
Nhìn thấy Đường Hoan dùng tinh hạch mài răng, sau đó nhai tinh hạch rôm rốp, Mộ Bạch bình tĩnh nhướng mày, trông biểu cảm của cậu cũng không quá giống như đang vui vẻ...
Là vua xác sống, Mộ Bạch muốn triệu hồi bao nhiêu xác sống thì có thể triệu hồi bấy nhiêu xác sống. Biết Đường Hoan thích ăn tinh hạch, ngày nào cậu cũng chuẩn bị một đống tinh hạch cho cô.
Thế nhưng, cô thà tự cực khổ tìm xác sống, gõ vỡ đầu chúng rồi lấy tinh hạch chứ nhất quyết không chịu nhận đống tinh hạch chất đầy như núi mà cậu đưa!
Ngày trước, khi còn nương tựa vào nhau, rõ ràng hai người không hề xa cách như vậy!
Quan trọng nhất là cô chịu nhận tinh hạch Lăng Trầm đưa, cũng như những loại đồ ăn khác!
Không có thứ đối lập để so sánh thì sẽ không phải chịu thương tổn!
Cảm giác bất mãn dần dần lan tràn trong lòng Mộ Bạch, ban đầu chỉ là một hạt giống nhỏ, theo giời gian, hạt giống đó chầm chậm nảy mầm, biến thành cây lớn che kín bầu trời.
Đường Hoan hồn nhiên, chẳng phát hiện ra bất cứ điều gì. Giác quan thứ sáu của cô chỉ nói cho cô biết không nên tiếp xúc quá nhiều với Mộ Bạch mà thôi. Dường như cậu, chàng trai ngây ngô ngày trước, bây giờ có chút gì đó quỷ súc.
Sau vài ngày tĩnh dưỡng, cuối cùng Lăng Trầm cũng bình phục hoàn toàn. Ngày nào anh cũng làm bạn với Đường Hoan, đi dạo khắp nơi cùng cô, tiện thể thu thập đồ ăn vặt và tinh hạch cho cô.