Thân là một nhan khống[1], lại có hảo vảm với Phó Liệt, boss phản diện nếu thật sự muốn làm một "nháy" thì...
[1]nhan khống: người vô cùng coi trọng tướng mạo.
Thật ra cũng không quá khó tiếp thu! Đường Hoan nghĩ.
Suy nghĩ như vậy, có vô liêm sỉ quá không nhỉ?
Nhưng sự thật chứng minh, Đường Hoan đã nghĩ quá nhiều, không biết là do Phó Liệt có tự chủ quá cao hay là do sắc đẹp của cô còn chưa đủ để Phó Liệt mất tự chủ, một lát sau, Phó Liệt xoay người xuống giường, để lại một câu: "Nương tử, vi phu vào triều đây."
Lại một lần nữa, đầu óc Đường Hoan hoạt động không theo lẽ thường.
Mẹ nó chứ, ông đây phải làm công tác tư tưởng bao nhiêu lâu, cậu có biết không hả?
A a a a, Đường Hoan cảm thấy mình sắp bùng cháy đến nơi rồi.
*
* *
Phó Liệt ra khỏi phủ Trạng Nguyên.
Sáng sớm, một cơn gió nhẹ thổi qua, đánh tan những rung động vừa rồi của hắn.
Không phải hắn không muốn "làm", chỉ là...
Hoàng quyền là một loại đồ vật vô cùng tàn khốc, trong quá trình tranh đoạt ngôi vị, nếu không đi đến cuối thì sẽ chẳng biết được ai là người thắng cuộc. Phó Liệt đã bị buộc chặt trên thuyền Thái tử, hơn nữa với quan hệ bây giờ của hắn và Thái tử, chắc chắn sau này hắn sẽ trở thành tâm phúc của y.
Nhỡ mà Thái tử thua cuộc...
Phó Liệt chắc chắn sẽ không có kết cục tốt!
Tất cả mọi người đều đã chết, đều rời hắn mà đi, hắn chỉ còn lại mình cô!
Hắn muốn cô!
Muốn hoàn toàn chiếm hữu cô!
Nhưng, Phó Liệt, sao ngươi có thể ích kỷ như vậy được?
Ngươi phải suy nghĩ cho tương lai của cô chứ, ví dụ như...
Giữ lại cho cô một thân nguyên vẹn, chẳng may Thái tử thất bại, cô còn có thể tìm một nhà trong sạch để gả vào, đúng không?
Dựa vào ý nghĩ đó, hắn mới có thể áp xuống dục niệm đang cuồn cuộn trong lòng.
Hoan Nhi, chờ ta tới khi Thái tử đăng cơ, có được không?
*
* *
Khi Phó Liệt chính thức vào triều, hình tượng thiếu niên áo xanh nghèo túng lúc trước đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó, hắn càng ngày càng có khí thế bức người.
Người đọc sách ở cổ đại vốn đã bảo thủ như một ông cục non, vì thế mà sau khi Phó Liệt vào triều làm quan, càng thêm đoan chính như ngọc hơn trước, lưng lúc nào cũng thẳng tắp giống như tùng xanh bách biếc[2], khiến người ta cảm thấy hắn uy nghiêm vô cùng. Hơn nữa, hành vi của hắn càng ngày càng bá đạo, không cho phép ai xen vào chuyện của mình, mỗi đêm đều phải ôm Đường Hoan vào ngực rồi mới chịu ngủ.
[2] thanh tùng thúy bách: (cây) tùng xanh, (cây) bách biếc. Là phép ẩn dụ dùng để nói những người có phẩm chất cao quý, kiên định.
Đường Hoan tỏ vẻ, cô không hề muốn làm gối ôm hình người!
Cậu có biết để khắc chế không đè cậu ra, bổn bảo bảo đã cần bao nhiêu dũng khí không hả?
Nhưng, phản đối không hề có hiệu quả.
Mỗi đêm, bên cạnh cô đều có một thân hình nóng bỏng như lửa cẩn thận ôm cô.
Đường Hoan: "Vì sao tôi cứ cảm thấy nhiệm vụ của mình chạy trật rồi nhỉ?"
Nửa đêm, Đường Hoan lén lút trao đổi với hệ thống.
[Chạy trật á?] – Hệ thống hỏi lại.
"Nhiệm vụ của tôi không phải là chơi chết khí vận chi tử, trợ giúp vai ác nghịch tập, đi lên đỉnh cao nhân sinh sao?" – Đương Hoan đau xót hỏi.
[Đúng vậy.] – Hệ thống trưng ra bộ mặt ngốc manh.
"Nhưng mà mẹ nó, trừ lần trước đi xin cơm gặp nữ chính một lần, cuộc sống hiện tại của tôi căn bản chẳng liên quan gì đến họ cả! Phó Liệt có được ngày hôm nay đều là công lao của mình hắn mà!" – Đường Hoan tự cảm thấy bản thân hơi vô dụng một chút.
[Cô cứ nghĩ theo hướng khác ý, nếu không có cô, Phó Liệt có khi đã chết trên đường tới kinh thành rồi, là cô khích lệ hắn nha!]
Nuôi hệ thống lâu như vậy, cuối cùng thì nó cũng không đá đểu cô nữa, quả nhiên nó vẫn là một con cún có thể thuần dưỡng.
[Giúp đỡ boss nghịch tập cũng không nhất định phải ngông cuồng, tàn khốc, X sập trời, cứng đối cứng với khí vận chi tử, cô nghĩ mà xem, làm một người phụ nữ đứng sau lưng boss, là huận thuẫn giúp hắn kiên cường mỗi khi hắn yếu mềm, có phải cũng là một kiểu giúp đỡ không?]
Đường Hoan tự nhủ: Có đạo lý!
[Cho nên, có rất nhiều cách để giúp đỡ boss nha! Hiện tại cô còn là một kẻ vô dụng, vì sao cứ phải tự rước nhục vào thân cơ chứ. Dù gì thì cô cũng chỉ là bia đỡ đạn mà thôi, khi còn có thể tránh sau lưng boss thì cố mà tránh, sao cứ phải đi tìm đường chết, đúng không?]
Đường Hoan:...???
Hệ thống rác rưởi, cậu cút đi. Tôi không cần cái thứ ăn cây táo, rào cây sung như cậu!