Tôi cau mày, sau khi đi giày và chỉnh sửa quần áo xong, tôi liền đi tới trước mặt Bùi Minh.
"Anh không nhìn à?" Tôi lạnh lùng hỏi.
"Có." Anh ta nhíu mày, ánh mắt trở nên sâu thẳm, "Lúc cô mang giày tôi vẫn nhìn mà, nếu cô không muốn tôi nghĩ là cô đang quyến rũ tôi thì đừng có mặc kiểu như thế."
Tôi tức nghẹn không còn gì để nói, thầm thề sau này sẽ không mặc bộ quần áo này nữa.
Lúc trở về là Lý Nhân lái xe.
Tôi ngẩn ngơ nhìn phong cảnh hiu quạnh bên ngoài, hình ảnh đêm đỏ lại hiện lên trong đầu.
Tôi từng muốn dựa vào Bùi Minh để báo thù Hà Tân Thanh, nhưng chuyện đêm đó đã chặt đứt suy nghĩ này, khiến tôi biết tính toán của mình ấu trĩ nực cười thế nào.
Dù có Bùi Minh đứng sau thì tôi có thể làm gì? Trong mắt Bùi Minh tôi chẳng qua chỉ là một con đàn bà thấp hèn mà anh ta có thể tùy ý sỉ nhục, dựa vào cái gì mà phải giúp tôi báo thù Hà Tân Thanh?
Thậm chí tôi còn vì báo thù Hà Tân Thanh mà không để ý tới mẹ, thiếu chút nữa đã mất đi người thân duy nhất trên đời.
Lý Nhân luôn khen ngợi tôi, nói cuộc đàm phán hôm nay thuận lợi như vậy là công lao của tôi.
Người tôi mệt lả, chẳng muốn tiếp lời một chút nào.
Hôm sau Lý Nhân gọi điện nói, chú Lý biết chuyện hôm qua nên rất vui mừng muốn mời tôi đi ăn.
Chú Lý có ơn với tôi, về tình về lý tôi không thể từ chối, hơn nữa tôi cũng muốn nói với chú Lý một chuyện, tuy dự án thiết kế Bùi Minh có yêu cầu tôi phụ trách, nhưng hy vọng có thể đổi người khác làm việc với Bùi Minh.
Chú Lý đặt một phòng VIP ở nhà hàng Khải Duyệt, Ngoài chú Lý và Lý Nhân ra còn có cả thím Lý.
Chú Lý nhiệt tình giới thiệu thím Lý, tôi nhạy cảm phát hiện ánh mắt thím Lý nhìn tôi rất lạnh lùng và đầy chán ghét.
Trong bữa ăn, chú Lý và Lý Nhân không ngừng khen ngợi, nói tôi là nhà thiết kế ưu tú, đàm phán cũng rất giỏi.
Tôi vốn đang muốn đề nghị đổi người, nhưng chú Lý và Lý Nhân cứ khen không dứt khiến tôi khó lòng mở miệng.
Chú Lý rót một ly rượu cho tôi, cảm khái: "Tiểu Lâm, cháu làm ở công ty bao lâu rồi, chú tin cháu cũng biết tình hình công ty hiện nay không được tốt lắm, nếu không lấy được nguồn đầu tư này thì có khi nhà máy không chống đỡ được năm nay. Chú cũng là người đạp nửa chân vào quan tài rồi, không để ý chút tiền ấy, chú chỉ lo lỡ công ty phá sản thì chú không thể tiếp tục chăm sóc cho cháu, đến lúc đó chú còn mặt mũi nào đi gặp ông Lâm."
Nghe chú Lý nhắc tới bố, tôi không khỏi buồn bã.
Đứa con gái như tôi thật vô dụng, không chỉ không tìm được cách báo thù cho bố mà ngay cả công ty bạn bố cũng không giữ được, chú Lý đối xử tốt với tôi như thế tôi không thể đứng nhìn công ty chú Lý phá sản.
"Bố, bố còn rất khỏe mà, chắc chắn sẽ sống tới trăm tuổi, đang yên đang lành sao bố lại nói những lời không may mắn như thế, Tổng giám đốc Bùi rất xem trọng Đông Mỹ, dự án này giao cho Đông Mỹ chắc chắn sẽ thành công, em nói phải không, Đông Mỹ?" Lý Nhân đỏ mắt nhìn tôi.
Lúc này tôi chỉ cảm thấy miệng tôi đắng nghét, chuyện thay người tôi không cách nào mở miệng.
Thím Lý cũng lau nước mắt: "Tiểu Lâm à, chú Lý của con từ lúc biết mình bị bệnh tim liền trở nên bi quan như thế đây, ông ấy cứ nói muốn xuống dưới với ông Lâm, lại thêm vừa rồi uống nhiều rượu, cháu cứ coi như gió thoảng bên tai đi, đừng để ý làm gì."
Ba đôi mắt nhìn tôi đầy mong đợi.
Tôi không muốn phụ lòng họ, lòng hơi chùng xuống, chỉ cảm thấy nếu bây giờ nói chuyện thay người thì quả thật không bằng cầm thú.
Tôi hứa với bọn họ chắc chắn sẽ cố hết sức lấy được nguồn đầu tư dự án này.
Lúc đó tôi chỉ nghĩ làm thế nào để ứng phó với Bùi Minh, không ngờ tới gia đình nhà họ Lý lúc sau lại lật mặt chơi tôi một vố đau như thế.
Tôi ngày đêm làm việc, vắt kiệt sức óc, cuối cùng cũng đưa ra bản thiết kế trong thời gian sớm nhất.
Tôi tới công ty bất động sản Đỉnh Hâm đưa bản thiết kế cho Bùi Minh.
Chuyện Bùi Minh đùa bỡn tôi ở văn phòng hôm đó, cả hai người chúng tôi đều ăn ý xem như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ coi nhau là đối tác làm ăn bình thường.
Bùi Minh rất nghiêm túc cúi đầu chăm chú xem xét bản thiết kế của tôi, tôi còn ngờ rằng anh ta có phải muốn bới móc từng lỗi nhỏ của tôi hay không mà lại xem kỹ như thế.
Đang lúc tôi thấp thỏm không yên suy nghĩ Bùi Minh có cố ý làm khó tôi hay không thì anh ta đã lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.
"Được đó, thiết kế của cô còn tốt hơn tưởng tượng tôi rất nhiều, nói thật cô làm cho công ty thời trang Tường Thái quá lãng phí, quản lý của công ty cô quá ngu ngốc, quản lý tài chính thành một đống hổ lốn, không ai muốn bỏ vốn hợp tác."
Tôi không ngờ thiết kế của tôi lại được Bùi Minh công nhận, còn chưa kịp vui mừng thì những lời sau đó của Bùi Minh khiến lòng tôi lạnh lẽo.
Nếu không lấy được đầu tư dự án này thì công ty chỉ còn nước phá sản, tới lúc đó tôi phải ăn nói với chú Lý thế nào?
Ánh mắt mong đợi của cả nhà chú Lý như tảng đá nghìn cân đè lên người tôi, khiến tôi đến hít thở cũng khó khăn.
"Ý của tổng giám đốc Bùi là...." Sắc mặt tôi không tốt lắm.