Bùi Minh nhìn tôi rất lâu, ánh mắt anh nặng nề như một câu đố khó giải, dù tôi mải mê tìm kiếm đáp án thế nào cũng vô vọng.
"Tôi xin lỗi vì chuyện hôm nay. Tôi sẽ bồi thường cho cô, cô muốn gì?"
Tôi cảm thấy chưa bao giờ nhục nhã như lúc này, cứ như bị ai đó tát một phát thật mạnh lên mặt vậy. Không ngờ anh lại nghĩ rằng, tôi cãi nhau với anh chỉ để kiếm một khoản bồi thường. Thì ra anh vẫn nghĩ, việc tôi làm quen với anh rồi xảy ra quan hệ, sau đó kết hôn như bây giờ, đều chỉ vì tiền.
Tôi giơ tay điều dưỡng mạnh lên mặt Bùi Minh.
Tôi quá giận nên mất hết lý trí, giơ tay phải lên theo thói quen, nhưng tay phải tôi vẫn cắm kim tiêm truyền dịch. Tôi dồn hết sức lực vào cái tát ấy, phòng bệnh im lặng văng vẳng tiếng chát ấy.
Kim tiêm xé rách da tôi, số máu chảy ngược lên ống vừa rồi tí tách nhỏ xuống sàn nhà trắng tinh.
Loảng xoảng!
Trước cửa truyền tới tiếng đổ vỡ, điều dưỡng đứng trước cửa, chiếc khay trong tay cô ấy đã rơi xuống đất.
Cô điều dưỡng lúng túng nhìn tôi và Bùi Minh, rồi cuống cuồng thu dọn thuốc vung vãi trên sàn, không dám nói một câu nào.
Trong bóng tối, tôi và Bùi Minh nhìn nhau. Ánh mắt lạnh lùng vô tình vô nghĩa của cả hai đan vào nhau khiến đêm lại càng lạnh thêm.
"Bùi Minh, anh cút đi." Tôi gằn từng chữ, câu nói ấy như một lưỡi dao bén nhọn đâm thẳng vào tim Bùi Minh.
Trong mắt anh như có ngọn lửa đang bùng lên, trong căn phòng bệnh le lói ánh đèn này, ánh lửa ấy như một tòa núi lửa sắp phun trào. Tôi nghĩ Bùi Minh sẽ rất tức giận, nhưng anh chỉ nhìn tôi một lúc rồi cúi xuống nhìn vết máu vương trên nền đất của tôi.
Anh gọi cô điều dưỡng đang bối rối đứng ngoài cửa, "Cô vào băng bó cho cô ấy đi."
Điều dưỡng chần chừ một lúc mới phản ứng lại được, cô ta vội vàng đi tới băng vết thương cho tôi rồi thay bình truyền dịch mới.
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của cô ấy cứ liếc trộm tôi và Bùi Minh, chắc cô ấy đang suy đoán chuyện xảy ra giữa chúng tôi. Điều dưỡng xử lý mọi việc xong xuôi thì đỡ tôi nằm lại giường, còn dặn tôi mấy ngày này phải giữ tâm trạng vui vẻ, không nên tức giận , như thế mới mau khỏe được.
Tôi liếc Bùi Minh, cảm giác cô điều dưỡng này đang ám chỉ gì đó.
Bùi Minh nhìn điều dưỡng thay bình truyền cho tôi xong thì im lặng đi ra ngoài. Quan hệ giữa tôi và anh đã rạn nứt. Mà tôi sẽ làm vết nứt đó càng lớn hơn.
Chân tôi bó thạch cao, phải nửa tháng sau mới gỡ ra được. Trong nửa tháng ấy, tôi chẳng khác nào một người tàn phế, đến đi đứng tắm rửa vệ sinh cũng cần người hầu hạ.
Bùi Minh thuê một dì giúp việc đến chăm sóc tôi, tuy ngày nào anh cũng đến thăm, nhưng tôi cứ nhìn thấy anh là lại nhớ tới cảnh anh cứu Đường Hương mà không đoái hoài gì đến tôi. Dù tôi đang nói chuyện vui vẻ với Molly, chỉ cần nhìn thấy Bùi Minh là tôi lại làm mặt lạnh.
Bùi Minh cũng không nói gì, chỉ ngồi im trong phòng nhìn tôi một lúc rồi đi. Molly nhìn bóng lưng của anh mà hỏi dò tôi, "Đông Mỹ, hai người làm sao thế?"
Tôi cười, "Chẳng sao cả, thì chỉ thế thôi."
Nụ cười miễn cưỡng của tôi còn xấu xí hơn cả khóc lóc. Molly cũng biết tôi không ổn cho lắm nên thở dài, "Thật ra cậu Bùi cũng là một người có tình có nghĩa, mấy hôm cậu gãy chân, anh ta không chỉ thuê người đến chăm sóc còn ngày ngày qua thăm cậu nữa. Tuy hôm đó, anh ta cứu Đường Hương là sai, nhưng chí ít thì trong lòng anh ta cũng có cậu."
Tôi không đáp lại cô ấy, Bùi Minh cứu Đường Hương đã khiến tim tôi nguội lạnh. Nhưng sau đó, tôi đã nghĩ rồi, tình cảm của Bùi Minh và Đường Hương đã bao nhiêu năm như vậy, còn tôi với Bùi Minh mới quen nhau có bao lâu. Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ cứu người mà tôi yêu.
Tình cảm không ai đúng cũng chẳng ai sai, tuy lòng tôi đã nguội lạnh, nhưng giờ đã bình thường lại rồi.
Điều khiến tôi khó chịu là đêm đó, Bùi Minh dám nói rằng sẽ bồi thường cho tôi. Đã qua bao nhiêu lâu mà anh vẫn nghĩ tôi là một ả đàn bà rẻ mạt tiếp cận anh vì tiền. Thì ra trong lòng anh, tôi hèn hạ đến mức đó...
Tim lạnh vẫn còn có thể sưởi ấm, nhưng vết thương trong tim vẫn đau đớn, vẫn rỉ máu.
Molly kể tôi mới biết, Hà Thục Vân và Trần Mạn Mạn làm loạn hôn lễ nhưng hôm đó chỉ có tôi và Trần Mạn Mạn bị thương. Khung sắt đổ xuống cũng không phải do họ làm, thêm nữa là Hà Thục Vân lớn tuổi, cảnh sát chỉ phê bình rồi thả bà ta về.
Đùi Trần Mạn Mạn khâu hơn mười mũi, Hà Thục Vân vì chuyện này mà đến nhà họ Bùi làm ầm lên, bắt họ phải bồi thường sáu trăm triệu tiền thuốc men và phí tổn thương tinh thần, bằng không bà ta sẽ báo chuyện này cho đám phóng viên.
Phông bạt hội trường lễ cưới bị sập, nếu làm căng thì nhà họ Bùi không thể trốn tránh trách nhiệm. Tuy ngại phiền phức, nhưng nếu Hà Thục Vân làm vậy đúng là sẽ ảnh hưởng đến danh dự của họ. Thế là nhà họ Bùi tìm người đàm phán với Hà Thục Vân, dùng đủ mọi cách đuổi bà ta đi với giá một trăm sáu mươi triệu.
Tôi nghe vậy thì tâm trạng càng tệ hơn. Vừa mới bước vào cửa nhà họ Bùi không bao lâu mà tôi đã đắc tội từ trên xuống dưới nhà họ mấy lần rồi. Chắc giờ chẳng còn ai trong nhà họ Bùi hoan nghênh tôi đâu.
Molly thấy tâm trạng tôi không tốt thì trách cứ, "Tớ đã không kể rồi mà cậu cứ bắt tớ phải kể, bác sĩ cũng bảo cậu phải vui vẻ thì vết thương mới mau lành, cậu lại tự rước bực vào người. Thôi đừng nghĩ nhiều nữa, cứ tập trung tĩnh dưỡng cho khỏi hẳn đi. Rồi mọi việc sẽ ổn cả thôi ấy mà."
Trong lúc tôi nằm viện, điều khiến tôi bất ngờ là Đường Hương lại đến thăm tôi.
Khi cô ta bước vào phòng, đầu tôi quay mòng mòng rồi nghĩ ra đủ loại lý do giải thích tại sao cô ta lại tới thăm tôi. Cô ta tới để lên mặt với tôi sao? Hay là mỉa mai tôi không biết thân biết phận? Tóm lại cũng không phải tốt đẹp gì cho cam.
Đường Hương tỏ ra rất có thiện chí, còn cầm theo một lẵng hoa quả đặt lên tủ đầu giường cạnh tôi.
Tôi nói một cách thản nhiên, "Em dâu có gì cứ nói thẳng đi. Tôi không tin cô tốt bụng đến thăm tôi đâu, vì dù sao chúng ta cũng chẳng thân thiết gì. Nói đi, mục đích của cô là gì?"
Đường Hương cười, "Lâm Đông Mỹ, tôi phát hiện cô không những không biết thân biết phận, còn không biết suy nghĩ nữa."
Tôi chẳng ừ hử gì cả. Đường Hương nhìn chân tôi rồi nói, "Lâm Đông Mỹ, cô có nghĩ cô thành ra thế này đều do cô tự làm tự chịu hay không?"
Tôi nghĩ thầm, quả nhiên cô ta đến khích bác tôi, tôi đáp có lệ, "Chuyện của tôi không liên quan gì đến cô, không phiền cô quan tâm đâu."
"Đúng là làm ơn mắc oán." Đường Hương cười lạnh, "Vì cô ngu ngốc như vậy, tôi sẽ có lòng mà nhắc cô câu này. Lâm Đông Mỹ, cô thực sự cho rằng khung sắt ngẫu nhiên đổ xuống sao?"
"Cô có ý gì?" Tôi rùng mình.
Nụ cười mỉm vẫn thường trực trên môi cô ta, ánh mắt lại dấy lên sự mỉa mai khinh thường, "Hôm đó, trong hội trường có rất nhiều phông bạt khung sắt, đổ cái nào không đổ, sao lại đổ lên người cô chứ?"
Tôi nghe vậy mà thấp thỏm trong lòng, tại sao Đường Hương lại phải nói chuyện này cho tôi biết chứ? Cô ta định chia rẽ quan hệ giữa tôi và nhà họ Bùi rồi để tôi chủ động rời khỏi đó sao? Tôi nghĩ vậy rồi cãi cố lại, "Cũng có thể vì tôi xui xẻo thôi."
Sự khinh thường trong mắt Đường Hương càng đậm hơn trước, "Vậy cô tưởng Hà Thục Vân và Trần Mạn Mạn đến phá lễ cưới vì ân oán giữa các người sao?"
Tôi nhíu mày, trong lòng càng nghi ngờ không thôi. Thật ra tôi đã nghĩ đến việc này rất nhiều lần rồi, tôi cũng rất khó hiểu, Hà Thục Vân có tiếng là hèn, bà ta chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu chứ thấy kẻ mạnh là co vòi lại ngay. Bà ta cũng không phải không ý thức được sự chênh lệch giữa nhà bà ta và nhà họ Bùi. Nhà họ Bùi chỉ cần dí ngón tay thôi cũng đủ khiến nhà họ Hà chết sạch.
Nhưng bà ta dám làm loạn ngay trong lễ cưới của nhà họ Bùi, vậy chẳng phải là muốn chết hay sao?
"Hơn nữa..." Đường Hương đổi sang một vấn đề khác, "Lực lượng an ninh bảo vệ lễ cưới nhà họ Bùi phải làm cẩn thận hơn mới đúng. Cô có biết hôm đó có bao nhiêu bảo vệ không? Vậy vì sao Hà Thục Vân và Trần Mạn Mạn có thể thoát khỏi mạng lưới giám sát của nhân viên an ninh rồi kéo đàn kéo lũ vào hội trường như thế được?"
Tôi như bị người ta gõ vào đầu một cái. Hà Thục Vân và Trần Mạn Mạn đến làm loạn tại lễ cưới. Chân của tôi bị khung sắt đè lên...
Tất cả chuyện này đều là ngẫu nhiên thôi ư?
Không, nếu như thế thì quá trùng hợp rồi.
Đường Hương nhìn nét mặt của tôi mà mừng thầm.
"Cô biết là ai làm không?" Tôi hỏi.
Đường Hương cười, một nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng chứ không phải giả tạo như lúc mới vào. Cô ta hưởng thụ quá trình làm tôi sợ hãi, "Thứ nhất, tôi không biết. Thứ hai, dù tôi biết thì tôi cũng không nói cho cô."
"Cô có liên quan gì đến chuyện này không vậy?" Tôi nhìn chằm chằm vào Đường Hương.
Cô ta lạnh lùng nhìn tôi, trong đôi mắt của cô gái trẻ ấy ánh lên sự tàn nhẫn, "Lâm Đông Mỹ, dù tôi đã ghét cô ngay từ lần gặp đầu tiên. Nhưng tôi không có đủ khả năng để làm ra những chuyện như vậy."
Dường như tôi đã nhận ra điều gì đó trong câu nói của Đường Hương...
Người có đủ khả năng làm việc đó cũng không biết, chẳng lẽ...
Tim tôi đập thình thịch, không dám nghĩ tiếp nữa.
"Cô nói cho tôi việc này làm gì?" Tôi nhìn Đường Hương, "Chính cô cũng nói cô ghét tôi, tình nghĩa giữa chúng ta cũng không đến mức cô phải tốt bụng nhắc nhở tôi như vậy."
"Lâm Đông Mỹ, cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi khuyên cô mau mau rời khỏi nhà họ Bùi. Đây mới chỉ là bắt đầu mà cô đã thảm hại đến vậy rồi. Tôi nói cho cô biết, cô không nên dính đến nhà họ Bùi nữa."
Tôi lại nắm được một thông tin quan trọng từ lời của cô ta. Nói cách khác thì chuyện tôi vừa gặp phải có liên quan đến nhà họ Bùi ư?
Là ai chứ...
Tôi thầm nghĩ về những người họ Bùi tôi đã từng gặp rồi dừng lại ở bố chồng Bùi Đặng Hưng, ông ấy rất ghét tôi.
Chẳng lẽ là ông ấy?
Không, không thể nào, tôi thầm lắc đầu. Tuy bố chồng ghét tôi thật, nhưng ông coi trọng danh tiếng của nhà họ Bùi, ông sẽ không làm mất danh dự nhà họ Bùi chỉ để đuổi tôi đi đâu.
Vậy thì là ai chứ?