Tôi dè dặt nói, suy cho cùng thì vết thương này là do tôi gây ra, tôi chỉ sợ nó làm cho Bùi Minh nổi giận lôi đình.
Nhưng Bùi Minh chỉ nhíu mày lại, hình như không có dấu hiệu sắp nổi giận, tôi an tâm được phần nào.
Trong nhà có cồn và urgo, tôi ngồi cạnh Bùi Minh rửa sạch miệng vết thương cho anh, cứ cảm thấy ánh mắt của Bùi Minh dừng trên mặt mình, chưa từng rời khỏi.
Tôi giả bộ không nhận ra, dán urgo xong rồi thu dọn đồ đạc lại.
“Anh đến tìm tôi làm gì?”
Kỳ thực trong lòng tôi không hề bình tĩnh như mặt ngoài. Tôi rất sợ Bùi Minh sẽ giống dáng vẻ sau lần đầu tiên chúng tôi phát sinh quan hệ, quăng cho tôi một khoản tiền, bảo tôi tự xử lý sạch sẽ.
“Không phải lúc trước em từng hỏi tôi làm thế nào để đảm bảo hạnh phúc của đứa bé sao?” Bùi Minh dừng một chút, con ngươi đen sâu thẳm trong bóng đêm dừng lại trên người tôi, “Chúng ta kết hôn đi.”
Giọng điệu của Bùi Minh rất nghiêm túc, không có chút tùy tiện nào.
Giọng nói bình tĩnh này lại giống như một viên đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, khiến trái tim trong đêm yên tĩnh của tôi nhảy nhót điên cuồng. Tôi chỉ lo Bùi Minh nghe thấy tiếng tim đập dữ dội của mình.
“Nhưng ngộ nhỡ tôi không có thai thì sao?” Tôi nói.
Bùi Minh nhìn tôi rất lâu, bấy giờ tôi mới nhìn thấy trong mắt anh có rất nhiều tia máu, dưới mắt có hai quầng đen, nhưng những thứ này không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh.
“Lâm Đông Mỹ, mấy ngày nay tôi suy nghĩ rất kĩ về quan hệ của chúng ta. Có lẽ từ lúc bắt đầu tôi đã có hiểu nhầm về em, khởi đầu của chúng ta cũng không tốt lắm...”
“Hiểu nhầm?” Tôi cau mày, ngắt lời Bùi Minh.
Bùi Minh nhìn tôi chăm chú: “Mấy ngày nay tôi đã kiểm tra rõ ràng rồi, chuyện tôi bị hạ thuốc không liên quan đến em. Nó là chuyện mờ ám của tên thương gia kia, ông ta muốn mượn chuyện này để giành được hạng mục đầu tư. Bất kể thế nào thì lúc đó là tôi đã cưỡng bức em, không hỏi qua ý của em, tôi xin lỗi.”
Cảnh tượng tối hôm đó lại lần nữa xuất hiện trong đầu tôi, tôi ở dưới thân Bùi Minh bất lực vùng vẫy, anh không chút thương tiếc đâm thẳng vào, sự đau đớn ăn vào linh hồn, cùng với hai tấm chi phiếu nhục nhã ấy...
Tôi cười lạnh, giọng nói mang theo ý cay nghiệt: “Anh cho rằng nói một câu xin lỗi thì tôi sẽ tha thứ cho anh à?”
Bùi Minh không ngờ tôi lại giận dữ, chỉ tiếp tục dùng thanh âm bình tĩnh nói: “Xin lỗi là chuyện của tôi, có tha thứ cho tôi hay không là chuyện của em. Như tôi đã nói, em không hề mơ tưởng có thể điều khiển cuộc đời tôi, tôi cũng sẽ không cưỡng cầu em phải tha thứ cho tôi.”
“Vậy tại sao anh còn muốn kết hôn với tôi? Thương hại tôi? Hay vì anh áy náy, muốn bù đắp cho tôi, chuộc lỗi?” Giọng tôi đầy vẻ khiêu khích và châm biếm.
“Tôi không thương hại em, bởi vì đây là tôn trọng em, em cũng không yêu cầu tôi phải làm vậy.” Bùi Minh nhàn nhạt nói, “Giao dịch công bằng thôi, tôi giúp em đoạt lại xưởng may của nhà em, em kết hôn với tôi.”
Tôi ngây người.
Bùi Minh đã từng đưa ra giao dịch như vậy với tôi, nhưng sau đó anh nghi ngờ tôi phản bội nên đã hủy bỏ giao dịch.
Đi một vòng lớn, cuối cùng chúng ta lại quay về điểm xuất phát ư?
Song...
Tay tôi nhẹ nhàng xoa lên bụng dưới bằng phẳng. Giả sử ở chỗ này thật sự có một sinh mệnh bé nhỏ, vậy thì nó có muốn sinh ra trong cái gia đình vô tình bạc bẽo chỉ có giao dịch này hay không?
Bùi Minh cũng chú ý đến động tác nhỏ của tôi, anh bỗng cười nhạt: “Lâm Đông Mỹ, phụ nữ xung quanh tôi rất nhiều, muôn hình muôn vẻ, nhưng tôi cảm thấy phụ nữ lúc nào cũng ầm ĩ và tầm thường, tôi không có ý muốn phát triển lâu dài với bọn họ. Chỉ có em khiến tôi đột nhiên có suy nghĩ muốn sống một cuộc sống yên bình. Tôi cũng không muốn nói xạo cái gì mà tình tình ái ái, chính tôi cũng không tin cái thứ này.”
Anh không nói mấy câu thề non hẹn biển tê tâm phế liệt giống như phim ảnh, thậm chí ngay cả lời ngon tiếng ngọt cũng không. Lời nói giản dị kết hợp với giọng nói thuần phác của anh không hiểu sao lại khiến tôi cảm thấy an tâm.
Tôi trầm tư suy nghĩ một hồi, nói: “Hôn nhân không có tình cảm cũng được à?”
Bùi Minh cười: “Lâm Đông Mỹ, em không thấy thứ hôn nhân hư vô xây dựng dựa trên tình cảm là thứ mỏng manh nhất à? Yên yên ổn ổn, không náo loạn không ầm ĩ, hòa thuận sống qua ngày không tốt hả?”
Tim tôi chợt rung động.
Có lẽ thứ tình yêu oanh oanh liệt liệt khắc cốt ghi tâm chỉ khiến con người ta đau khổ mà thôi. Còn hôn nhân chỉ cầu một đời bình an, năm tháng yên bình.
Trải qua chuyện này, tôi đã sớm nản lòng đối với tình yêu. Tôi không muốn có một tình yêu hư vô huyền ảo như ảo ảnh, tôi chỉ muốn có một bến đỗ khiến tôi an tâm, một bến tàu cho tôi cảm giác an toàn.
Tay tôi nhẹ vỗ về bụng dưới.
“Được.” Tôi mỉm cười, nhẹ giọng bằng lòng.
“Bây giờ đi nhận giấy chứng nhận thôi.” Bùi Minh đột nhiên nói.
Tôi hơi do dự, thế này có gấp quá không? Bùi Minh cười, ngũ quan sắc nét trong bóng đêm nhu hòa đi không ít.
“Làm như vậy em mới không lo lắng tôi đột ngột nuốt lời nữa.”
Tôi bật cười.
Không ngờ con người lạnh lùng như Bùi Minh cũng biết nói giỡn như vậy.
“Được, ai nuốt lời là vô liêm sỉ.”
Có lẽ mấy ngày nay tôi cứ lo lắng chuyện này, giải quyết xong tôi cũng gạt bỏ hết sầu não lúc trước, tâm trạng nhẹ nhàng thanh thản hơn rất nhiều.
Bùi Minh lái một chiếc Porsche đến, tôi lên xe anh đi đến Cục Dân chính.
Đường đi hơi dài, Bùi Minh hỏi tôi có muốn nghe radio không, tôi gật đầu, anh bật radio, bài hát “hôm nay em muốn gả cho anh” của Vương Phi vang lên.
Lời ca tươi đẹp hạnh phúc bay bổng trong khoang xe, tôi và Bùi Minh đều ngẩn người, không ai bảo ai nhìn nhau một cái, hai bên đều tìm thấy kinh ngạc trong mắt nhau.
Tôi bật cười một tiếng, Bùi Minh cũng khẽ nhếch khóe môi.
Bầu không khí ngượng ngập giữa hai chúng tôi dường như sụp đổ trong nháy mắt.
Đến Cục Dân chính, chúng tôi dựa theo trình tự làm giấy chứng nhận kết hôn. Lúc chụp ảnh, thợ chụp ảnh bảo chúng tôi sát lại gần hơn chút, tôi rất tự nhiên đến cạnh Bùi Minh, còn Bùi Minh cũng rất tự nhiên ôm lấy eo tôi.
Trên mặt thợ chụp ảnh lộ ra nụ cười hài lòng. Chụp ảnh xong, anh ta cười nói với chúng tôi: “Tình cảm hai người tốt thật nha.”
Tôi và Bùi Minh lại ngẩn người.
Lúc nhận được giấy chứng nhận kết hôn thì thời gian đã hơi muộn rồi. Lúc này bệnh viện đã qua giờ đăng kí kiểm tra.
Bùi Minh nói ngày mai sẽ đưa tôi đi kiểm tra, tôi nghĩ ngày mai cũng được nên đồng ý.
Bùi Minh lái xe đưa tôi về lại Nam Lâm Uyển. Lúc xuống xe Bùi Minh có gọi tôi lại: “Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng chính thức rồi, em thu dọn đồ đạc đi, mấy ngày nữa chuyển đến chỗ tôi ở.”
Tim tôi bất chợt đập thình thịch, không dám ngẩng đầu nhìn Bùi Minh. Tôi rầu rĩ nói mấy câu để sau hẵng nói, sau đó lên tầng.
Vừa về đến nhà đã nhìn thấy Molly khoanh hai tay, mang theo bộ mặt kích động quan sát tôi.
“Đông Mỹ, người đàn ông vừa đưa cậu về là ai? Đẹp trai quá nhỉ?”
Tôi giật mình, không biết nên giới thiệu như nào về Bùi Minh. Nói anh ấy là chồng sao, tuy rằng đã đăng kí kết hôn rồi nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi xa lạ.
“À mà này, cái xe anh ta lái là Porsche 911 hả? Oa, vừa giàu vừa đẹp trai nha! Đông Mỹ, hàng tốt như vậy cậu nhất định phải nắm cho chắc đó! Anh chàng này bỏ xa Lý Nhân cả mấy cây số lận!”
Tôi càng nghe cô ấy nói càng cảm thấy không yên lòng, đành trực tiếp nói chuyện chính cho Molly.
“Molly, có khả năng mấy hôm nữa tớ phải dọn ra ngoài ở.”
“Hả? Đang yên đang lành sao lại muốn chuyển ra ngoài?” Molly đang nói bỗng nhiên dừng lại, hình như đang nghĩ đến gì đó, đột nhiên nhìn tôi, hai mắt tỏa sáng, “Có phải cậu định ở với anh đẹp trai vừa nãy không? Hai người đã đi lại với nhau rồi hả?”