• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 8. ĐỪNG CÓ NHÂN CƠ HỘI NÀY QUYẾN RŨ TÔI

Thế tôi mới phát hiện ra mình còn đang ôm cánh tay của anh ta. Tôi cũng không thấy chuyện đó thì có gì to tát, cười cười thả ra.

Bùi Minh lặng thinh không nói gì, anh ta lấy một lọ thuốc từ trong tủ ra, uống một viên. Tôi nhìn thì thấy trên nhãn có ghi thuốc chống dị ứng.

Anh ta nghiêng đầu sang nhìn tôi, gương mặt căng cứng, lạnh lùng nói, “Lâm Đông Mỹ, đừng có nhân cơ hội này mà tiếp cận quyến rũ tôi, cô sẽ không có cơ hội đó đâu.”

Tôi lại ngẩn ra, một lúc lâu mới hiểu ra.

Ý anh ta là vừa nãy tôi khoác tay anh ta là đang cố ý quyến rũ anh ta? Cố ý tiếp cận anh ta?

“Tổng giám đốc Bùi, tôi không hiểu ý anh...”

“Ha.” Bùi Minh cười lạnh, “Lâm Đông Mỹ, cô đừng có giả ngu với tôi. Tốt nhất là cô nên giữ bổn phận, đừng có ảo tưởng những thứ không thuộc về mình. Cô không đủ tư cách.”

Lửa giận vừa nguôi trong tôi lại bùng lên lần nữa. Tôi biết ngay từ đầu anh ta đã coi thường tôi, nhưng lúc đó vì cần sự giúp đỡ của anh ta nên tôi vẫn nín nhịn.

Nhưng anh ta bảo tôi không đủ tư cách là có ý gì? Giọng điệu của tôi có chút tức tối: “Tổng giám đốc Bùi, bạn gái trước của anh đến đây gây sự anh đẩy tôi ra chẳng phải là vì muốn tôi làm lá chắn cho anh à? Giờ tôi giải quyết xong xuôi mọi việc rồi anh lại cảm thấy… tôi đang dụ dỗ anh sao? Nói thật, cái trò qua cầu rút ván của anh có hơi khó coi đấy.”

“Còn nữa, anh bảo tôi dụ dỗ anh. Nói thật, Lâm Đông Mỹ tôi đây giữ mình trong sạch, vẫn là con gái đàng hoàng đây này. Không phải là anh coi thường tôi mà là tôi khinh bỉ anh. Không biết anh đã lăn lộn với bao nhiêu cô rồi, tôi cũng có bệnh sạch sẽ. Tôi cũng ghét, cũng khinh bỉ anh đấy.”

Tôi nói một tràng như pháo nổ, không chú ý đến vẻ mặt càng lúc càng sa sầm của Bùi Minh, bầu không khí xung quanh càng lúc càng nặng nề.

Đôi mắt đen đặc của Bùi Minh nhìn chằm chằm vào tôi, thấy tôi không nói nữa liền nhướng mày hỏi: “Nói xong rồi?”

“Xong rồi.”

“Ồ?” Bùi Minh chậm rãi tiến về phía tôi, nói với giọng thong thả, “Còn gì nữa không?”

Anh ta đi về phía tôi, áp lực từ phía anh ta bao phủ lấy tôi, mang theo cả mùi vị của sự nguy hiểm.

“Những gì muốn nói tôi đã nói rồi.” Tôi ngẩng cổ, cứng cỏi nói, đã trót thì phải trét.

Anh ta cách tôi rất gần, dáng người cao lớn chắn hết ánh sáng trước mặt tôi.

Anh hạ mắt nhìn tôi một hồi lâu, bỗng chốc trên gương mặt anh ta hiện lên nụ cười rất hàm súc, khác hẳn với nụ cười châm chọc thường ngày của anh ta.

“Lâm Đông Mỹ, không ngờ cô lại khiến tôi đánh giá cao hơn vài phần đấy. Dám nói dám làm, rất tốt.”

Tôi lại sững ra lần nữa.

Anh ta đang khen tôi? Bởi vì tôi dám mắng anh ta?

Người ta hay nói lòng dạ phụ nữ khó đoán, tôi lại cảm thấy Bùi Minh mới là một câu đố khó giải, cao thâm khó đoán, sờ không đến, lần không ra.

Tôi lắc đầu, không để tâm đến lời nói của anh ta.

Bùi Minh vòng qua tôi đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Tôi ở lại nhà của Bùi Minh, ngủ không yên giấc, tôi luôn mơ thấy bố tôi, ông nằm trên giường bệnh hấp hối, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, tôi túm chặt lấy tay không cho ông đi, ông nói, đời này người ông lo lắng nhất là tôi và mẹ, ông muốn tôi chăm sóc cho mẹ thật tốt.

Sáng sớm tôi tỉnh lại, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Năm ngoái mẹ tôi bị tai nạn trở thành người thực vật, đến bây giờ vẫn nằm trong bệnh viện, ngày nào tôi cũng đến thăm bà, nhưng mấy ngày nay bận đám tang của bố nên vẫn không có thời gian rảnh.

Tôi đột nhiên cảm thấy bất an, cảm giác như có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra.

Bùi Minh nói với tôi bình thường anh ta không ở trong căn hộ chung cư này, mình tôi ở đây thì chỉ cần không đưa đàn ông về là được, còn đâu muốn làm gì thì làm.

Sau khi Bùi Minh đi làm, tôi tắm qua rồi chạy đến bệnh viện.

Đến bệnh viện tôi thấy mấy điều dưỡng đang đẩy giường bệnh của mẹ tôi ra hành lang.

“Các người làm gì vậy!”

Tôi hoảng hồn vội vàng chạy đến ngăn cản bọn họ.

“Hôm qua người nhà của bệnh nhân đến rút lại tiền điều trị đã đóng trước đó, làm thủ tục ra viện, từ bỏ việc chữa trị cho người bệnh, bây giờ chúng tôi đang làm thủ tục xuất viện cho người bệnh.” Giọng nói lạnh lùng của điều dưỡng vang lên.

“Tôi đâu có làm thủ tục xuất viện!” Tôi hét to.

Điều dưỡng đưa tờ đơn rút lại viện phí đến trước mặt tôi, nhìn thấy tên của Hà Tân Thanh ở ô người nhà tôi tức đến mức run bần bật!

Nếu bây giờ Hà Tân Thanh mà đứng trước mặt tôi, chắc tôi sẽ băm hắn ta thành trăm mảnh! Hắn ta có thù hận gì với nhà họ Lâm chúng tôi, có ân oán gì mà ngay đến mẹ tôi đang nằm trong bệnh viện cũng không chịu bỏ qua?

Trước đó tôi đã đóng hơn ba trăm triệu tiền viện phí, giờ toàn bộ đã bị Hà Tân Thanh lấy mất. Lại một lần nữa làm thủ tục nhập viện phải cần một số tiền lớn, giờ tôi hai bàn tay trắng, còn ăn nhờ ở đậu nhà người ta, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Tôi khổ sở cầu xin bệnh viện mãi mới xin được khất ba ngày viện phí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK