Bùi Dân mỉm cười chăm chú nhìn tôi, đôi mắt anh ta màu nâu, khác xa với đôi mắt đen sâu của Bùi Minh. Lúc bắt gặp ánh mắt thâm thúy của anh ta, tôi cảm thấy dường như suy nghĩ trong đầu đều bị anh ta nhìn thấu.
Tôi xấu hổ cúi đầu: “Xin lỗi, tôi không nên hỏi như vậy...”
“Ha ha, không sao, nếu so tuổi thì chúng tôi bằng nhau, đều hai mươi bảy. Chỉ là, anh trai sinh sớm hơn tôi ba tháng.”
Lúc Bùi Dân nói câu này, khóe môi còn cười rất ấm áp, trong ý cười còn mang đầy hứng thú, hình như không có chút nghi ngờ gì về câu hỏi đường đột này của tôi.
Tôi hoàn toàn ngây người.
Bùi Dân và Bùi Minh không phải cùng một mẹ sinh ra, ngày sinh của hai người còn cách nhau có ba tháng, như vậy có nghĩa là, sau khi mẹ của Bùi Minh có bầu ba tháng, thì Bùi Đặng Hưng cũng làm mẹ Bùi Dân có bầu, người mang thai đó chính là dì bây giờ!
Đầu tôi có chút lơ mơ, khó có thể tiêu hóa được tin tức này.
Cũng chính là nói, trong lúc mẹ Bùi Minh mang thai thì bố anh ấy đã ngoại tình, dì chính là kẻ thứ ba? Không, có lẽ từ trước lúc đó hai người đã qua lại với nhau rồi...
Dù sao bây giờ điều này cũng không còn quan trọng nữa rồi, tôi sắp xếp lại những suy nghĩ rối ren trong đầu. Quan trọng là mẹ của Bùi Minh bây giờ đang ở đâu? Sao dì có thể ngồi lên được vị trí phu nhân của nhà họ Bùi chứ?
“Có phải rất kinh ngạc không?”
Âm thanh Bùi Dân kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ, tôi ngẩng mạnh đầu lên, liền chạm phải ánh mắt như hoa đào của Bùi Dân.
Bùi Dân vẫn đang nhìn tôi chằm chằm, vừa ôn hòa, lại vừa đa tình, dường như cất giấu một sự thích thú nào đó, giống như con dã thú sắp bắt được con mồi đã rình rập từ rất lâu.
Tôi sững sờ, cảm thấy vô cùng lúng túng.
Tôi thể hiện quá rõ ràng, có lẽ Bùi Dân sớm đã biết tôi đang nghĩ gì.
“Ực, vẫn may...” Đầu tôi có chút đau, cũng không biết nói gì.
Bùi Dân mỉm cười, đột nhiên tiến lại gần tôi.
Tôi không biết anh ta muốn làm gì nên cũng không phản ứng lại, anh ta đi qua, nhẹ nhàng nhấc dây vai áo tôi lên.
“Cô gái ngốc, dây vai áo tuột xuống cũng không biết.”
Anh ta nhẹ nhàng nhấc dây vai áo bị trễ xuống của tôi, ngón tay ấm áp, giống như vô tình chạm vào bờ vai khiến tôi nổi hết da gà, bờ vai theo bản năng cảnh giác nhún lên.
Bùi Dân hình như không phát hiện ra sự cảnh giác của tôi với anh ta, mỉm cười nói: “Chị dâu, chị có biết, ở trước mặt đàn ông không chút phòng bị như vậy, rất quyến rũ người khác không?”
Giọng của Bùi Dân dường như cưng chiều, lại say mê, pha thêm đôi mắt phong lưu đa tình khiến cả người anh ta giống như một biển tình, chỉ cần cô gái nào liếc nhìn cũng có thể bị nhấn chìm trong đó.
Cả người tôi cứng đờ đầy căng thẳng và cảnh giác .
Con người này...thật sự rất nguy hiểm!
“Anh, sao anh lại ở đây vậy?”
Tôi kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy Bùi Minh đứng ngay sau đó, vẻ mặt lạnh băng, cả người toát ra hơi thở khiến người ta phải sợ hãi.
Lông mày tôi có chút nhếch lên, liệu Bùi Minh có nhìn thấy một màn vừa rồi Bùi Dân kéo dây áo lên cho tôi không.
Bùi Minh đi đến bên cạnh nắm lấy tay tôi, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn Bùi Dân.
Bùi Dân dường như không cảm giác được sự đáng sợ của Bùi Minh, ánh mắt lướt qua bàn tay đang nắm chặt tay tôi cười nói: “Tình cảm của anh trai với chị dâu thật tốt.”
Bùi Minh lạnh nhạt nói: “Cảm ơn. Cậu quản tốt việc của cậu đi.”
Nói xong không thèm để ý đến Bùi Dân, nhanh chóng kéo tôi rời khỏi.
Tôi luôn có cảm giác, anh mắt Bùi Dân vẫn luôn ở phía sau tôi, cảm giác này giống như lưng bị kim châm vậy, khiến tôi lạnh cả sống lưng.
“Sau này tránh xa Bùi Dân ra một chút.”
Thực ra chẳng cần Bùi Minh nhắc, tôi cũng sẽ làm như vậy. Minh dù nhìn Bùi Dân rất ân cần điềm đạm, còn gần gũi hơn cả Bùi Minh, nhưng tôi luôn có cảm giác không muốn đến gần anh ta chút nào.
Nói thẳng ra là, tôi quan tâm đến chuyện của mẹ Bùi Minh hơn là Bùi Dân.
Rốt cuộc lúc đó xảy ra chuyện gì? Mẹ của Bùi Minh rốt cuộc đã đi đâu?
Tôi không hề hỏi Bùi Minh, có những chuyện nếu Bùi Minh muốn nói sớm muộn gì cũng sẽ nói với tôi. Nếu như tôi hỏi, ngược lại có thể gợi lên những kí ức không tốt của anh.
Bố anh vẫn không thèm để ý đến tôi, còn dì mặc dù vẫn mang vẻ mặt hiền lành nhưng lại lạnh nhạt với tôi hơn lúc trước rất nhiều.
Âm nhạc vang lên, chú rể ân cần đưa cô dâu từ từ tiến vào hội trường.
Đường Hương vẻ mặt đầy tươi cười, giống như người phụ nữ hạnh phúc đang chìm đắm trong hũ mật của tình yêu. Tôi không ngừng thở dài, Đường Hương diễn cũng thật giỏi, một phút trước rõ ràng vẫn còn chưa dứt được tình cảm với Bùi Minh.
Trong lời chúc phúc của người chủ trì hôn lễ, Bùi Dân quỳ một chân xuống trước mặt Đường Hương, đưa hộp nhẫn bằng nhung màu đỏ thắm đến trước mặt cô ta.
Đường Hương e thẹn mở chiếc hộp ra, đột nhiên kinh hãi hô lên...
“Không thấy nhẫn đâu cả!”
Tiếng hô này giống như một quả bom nổ tung làm mặt hồ dậy sóng.
Trong hộp nhung tinh xảo kia là một khoảng trống rỗng, không nhìn thấy bóng dáng của chiếc nhẫn đâu?
Người dẫn chương trình cũng chưa gặp trường hợp này bao giờ, đứng ngơ ngác không biết phải làm thế nào.
Tôi nghe thấy những vị khách đang xôn xao bàn luận. Hôm nay đến tham gia hôn lễ của nhà họ Bùi đều là những người có máu mặt trong thành phố Vũ Hán này, chuyện này khiến sắc mặt Bùi Đặng Hưng vốn không tốt lại càng khó nhìn.
Dì lập tức đứng dậy, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, chân tay Đường Hương luống cuống, bộ dáng như sắp khóc.
Người dẫn chương trình cũng rối rắm, mọi người đều vội vàng tìm nhẫn. Chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi, tôi cũng không chú ý lắm.
Bùi Minh thấy tôi đi giày cao gót lâu cũng mệt rồi, liền dắt tôi qua bàn bên cạnh ngồi.
Bùi Minh thấy tôi không ngừng xoa gót chân bị đỏ lê, đau lòng nói: “Sau này lúc chúng ta kết hôn, em không phải mang giày cao gót đâu.”
“Như thế làm sao được chứ?” Tôi lập tức không đồng ý, “Anh cao như vậy, em còn đi giày thấp, như vậy có khác gì bố dắt con chứ? Không được.”
Tôi đang tranh cãi với Bùi Minh, thì lúc này có tiếng truyền đến từ đám người: “Cái gì? Có người ăn cắp nhẫn? Người nào lớn mật như vậy?”
Lúc này dì đứng dậy, xin lỗi mọi người trước, sau đó nói không tìm thấy nhẫn, bảo vệ nghi ngờ có người trong này lấy mất.
“Mong mọi người có thể phối hợp với chúng tôi, mở túi xách của mọi người ra để bảo vệ kiểm tra một chút. Đương nhiên chúng tôi tin tưởng các vị ngồi đây đều trong sạch, chỉ là bảo vệ làm việc theo quy trình mà thôi, mong mọi người đừng để trong lòng.”
Mặc dù bảo mở túi cho bảo vệ kiểm tra cũng làm người khác cảm thấy không thoải mái. Nhưng những lời của dì đều thấu tình đạt lý, lại nói bảo vệ chỉ là thi hành công vụ mà thôi, mọi người cũng không nói gì nhiều.
Dì, Đường Hương và bảo vệ lần lượt mở túi xách của các vị khách ra, đều không tìm thấy nhẫn.
Trong lòng tôi thầm lắc đầu, nếu như thật sự có người lấy cắp, vậy thì chắc chắn sẽ giấu đi rồi, làm gì có chuyện ngốc đến mức để trong túi xách chứ?
Mà nghe nói nhẫn kết hôn của Bùi Dân và Đường Hương là đặc biệt đặt làm, trên chiếc nhẫn còn khắc tên hai người, loại nhẫn như vậy lấy trộm mang ra ngoài bán cũng chẳng được bao nhiêu tiền, ai lại ngu ngốc đi lấy trộm nhẫn chứ?
Đột nhiên trong đầu tôi hiện lên một suy nghĩ đáng sợ, lưng bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Tôi nắm lấy túi xách, tay không ngừng run lên.
Tôi nhớ lại những lời hung ác lúc trước Đường Hương nói, chiếc nhẫn đó...liệu có đang nằm trong túi xách của tôi không?
Vừa nghĩ đến khả năng này, tôi liền căng thẳng như ngồi trên đống lửa. Tôi run rẩy, đang định kéo túi xách ra kiểm tra.
Nếu như chiếc nhẫn thật sự ở trong túi của tôi, tôi vẫn có thể nhân cơ hội xử lý nó, tránh để người khác vu oan giá họa.
Nhưng tay tôi còn chưa kịp động đến khóa, thì Đường Hương và dì đã đưa bảo vệ chầm chậm tiến đến trước mặt tôi.
Tất cả các quan khách, cũng theo bước chân mấy người họ nhìn về phía tôi.
“Tiểu Lâm, mở túi sách của con ra để chúng ta xem một chút.”
Vẻ mặt dì ôn hòa nói với tôi.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy khuôn mặt hiền hòa nhã nhặn này của dì thật đáng sợ.
Đường Hương cũng nhìn chằm chằm vào tôi: “Đúng vậy, cô Lâm, đến lượt cô rồi.”
Tôi nhìn vẻ mặt Đường Hương đầy vẻ vui sướng khi người gặp họa không thể che dấu, dường như rất chắc chắn chiếc nhẫn đang ở trong túi của tôi vậy.
Làm sao bây giờ?
Nếu như ở trước mắt bao nhiêu người như vậy, tìm thấy chiếc nhẫn ở trong túi tôi, không chỉ làm mất hết thanh danh mà còn liên lụy đến nhà họ Bùi bị người khác châm chọc sau lưng.
Hôn nhân của tôi với Bùi Minh, cũng sẽ không còn nữa. Thậm chí còn bị bắt vào nhà lao.
Trong lòng tôi nôn nóng như lửa đốt, nhưng mặt lại không biểu hiện một chút hoảng loạn nào.
“Cô Đường, cô quên rồi sao? Lúc nãy chúng ta có gặp nhau ở phía sau hội trường. Tôi nghĩ chắc cô cũng nhớ rất rõ, tôi không hề động vào đồ của cô.” Tôi bình tĩnh nói.
Đường Hương có chút khiêu khích cười: “Cô Lâm, cô vội cái gì chứ? Chúng tôi cũng đã nói rồi, bảo an chỉ là kiểm tra theo quy trình thôi, cũng không khẳng định là cô lấy. Cô nói như vậy, có phải đang chột dạ không?”
Tôi bị Đường Hương chẹn họng không nói được câu nào.
Lúc này, Đường Hương ra hiệu cho phù dâu bên cạnh, cô ta lập tức giật túi sách từ trong tay tôi.
Tôi hoảng sợ, ôm chặt lấy túi trong lòng.
Nhưng ngay sau đó, khi tôi thấy ánh mắt khiêu khích của Đường Hương, tôi liền ý thức được hành động của tôi, quả thực giống như giấu đầu hở đuôi.
Thấy như vậy, vẻ mặt dì dần trở nên lạnh lẽo.
Ngay cả những vị khách cũng nhìn tôi giống như kẻ trộm vậy.
“Tiểu Lâm, mở túi của con ra.” Dì lạnh lùng ra lệnh.
Lúc này tôi cảm giác tất cả mọi người đang nhìn tôi, có một loại áp lực vô hình, đang bức bách tôi.
Tôi căng thẳng đến mức cả bàn tay đều là mồ hôi, không biết nên làm thế nào.
Bùi Minh ở bên cạnh, cũng đoán ra được sự kì quái của tôi, anh bước lên, đứng sóng vai cùng tôi.
“Túi của vợ con, không tiện mở.”
Dì nhíu mày hỏi: “Tại sao?”
Bùi Minh ôm lấy eo tôi, cũng không ngại thân mật với tôi trước mặt mọi người.
Anh cúi đầu hôn vào tai tôi.
“Bởi vì trong đó đựng những thứ không thích hợp để người khác thấy.”
Trong đám đông có tiếng cười vang lên, thậm chí còn mang theo tiếng trêu ghẹo.
Tôi cũng không ngờ, Bùi Minh lại nói ra những lời trắng trợn như vậy trước mặt mọi người, mặt tôi đỏ ửng lên vì xấu hổ, chỉ hận không thể tìm thấy lỗ nào chui xuống.