• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 43: MẢNH VẢI ĐẪM MÁU

Tôi cảm giác dường như Bùi Minh vẫn nhìn chằm chằm vào gáy tôi.

Anh phát hiện ra dấu hôn kia rồi sao?

Tôi vô cùng căng thẳng, Bùi Minh cúi đầu, ánh mắt anh nhìn tôi mang ý hỏi.

"Đông Mỹ, hình như hôm nay em là lạ."

Tôi ngẩn ra, nhất thời không biết nên nói gì.

Rốt cuộc Bùi Minh có nhìn thấy dấu hôn kia không?

Bùi Minh thấy tôi vẫn sững ra không nói gì thì lại hỏi lần nữa: "Sao nãy giờ không nói gì?"

Lúc này tôi mới chắc chắn là Bùi Minh không nhìn thấy dấu hôn kia.

Tôi như tìm được đường sống, hít một hơi thật sâu, tôi rũ mắt không dám nhìn Bùi Minh: "Xin lỗi, hôm nay em hơi mệt, không muốn..."

Bùi Minh hơi ngẩn ra.

Tôi lại vùi đầu thấp hơn: "Em xin lỗi..."

"Sao lại nói xin lỗi?" Bùi Minh hỏi.

"Em không làm tròn nghĩa vụ của một người vợ." Miệng tôi đắng chát.

Bùi Minh thở dài, xoa đầu tôi: "Là lỗi của anh, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh biết rõ em mệt mà còn muốn ép em."

"Không phải đâu..."

Tôi lắc đầu, Bùi Minh càng đối tốt với tôi, càng săn sóc tỉ mỉ thì lại càng làm tôi khó chịu.

"Nghỉ ngơi sớm chút đi, hôm nay em cũng mệt rồi."

Bùi Minh không tiếp tục nữa, chỉ dịu dàng ôm tôi vào lòng.

Nằm trong lòng anh mà tôi lại rơi vào một sự khủng hoảng khác, chỉ sợ sáng mai Bùi Dân sẽ để lộ chuyện này, cả đêm tôi không ngủ được.

Ngày hôm sau, vừa gặp Bùi Dân cậu ta đã chào hỏi tôi như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, dường như cậu ta không có ý định tiết lộ chuyện kia.

Biết Bùi Dân và Đường Hương sẽ lập tức khởi hành đi du lịch ở Maldives, tảng đá lớn trong lòng tôi cuối cùng cũng được nhấc lên.

Chí ít trong khoảng thời gian ngắn không phải gặp Bùi Dân rồi.

Chú nói với Bùi Minh, do vụ ầm ĩ tối hôm đám cưới của Bùi Dân khiến nhà họ Bùi mất hết thể diện, thậm chí đến truyền thông cũng hay tin, nhà họ Bùi phải tốn không ít tiền mới áp được chuyện này xuống. Vì vậy ông hy vọng tôi và Bùi Minh không cần tổ chức đám cưới nữa, tất cả đều giản lược.

"Bố, con đã hứa sẽ cho Đông Mỹ thứ tốt nhất. Bất kể thế nào hôn lễ này cũng không thể không tổ chức." Bùi Minh không hề nhường bước.

"Thằng trời đánh này! Bố bảo không tổ chức bao giờ, bố bảo mày giản lược tất cả, giản lược mày không hiểu à?" Chú tức giận mắng.

"Bố, chuyện này dù thế nào con cũng không nhượng bộ đâu."

Thấy chú và Bùi Minh khó khăn lắm mới hòa thuận, lúc này lại vì chuyện của tôi mà trở mặt, tôi vô cùng khó chịu, bèn kéo ống tay áo Bùi Minh.

"Anh à, hôn lễ của chúng ta đơn giản một chút cũng không sao."

Tuy sẽ có chút vắng vẻ nhưng tôi thật sự không muốn thấy hai bố con anh bất hòa.

"Mày xem, Tiểu Lâm đã đồng ý rồi." Chú vội vàng nói.

"Bố đừng nói nữa. Đám cưới con đã sắp xếp xong xuôi rồi, giờ có đổi cũng chẳng kịp."

Bùi Minh rất kiên trì, chú bị anh chọc giận, luôn mồm mắng anh là đồ bất hiếu.

Tuy bố chồng và dì đều phản đối chúng tôi tổ chức hôn lễ lớn ngay lúc đầu sóng ngọn gió này, nhưng Bùi Minh vẫn kiên quyết phải cho tôi một đám cưới khiến tôi hài lòng.

Tùy ngoài miệng oán trách Bùi Minh phô trương lãng phí nhưng trong lòng tôi lại vô cùng cảm động. Molly nói tôi cả ngày như ngâm trong hũ mật, may còn chưa ngọt chết trong đó.

Hôn lễ của tôi và Bùi Minh được tổ chức ở một khách sạn năm sao, chỉ mời vài người thân thiết và bạn làm ăn của nhà họ Bùi, không mời phóng viên.

Trong phòng nghỉ, tôi mặc váy cưới mình tự thiết kế, chiếc váy công chúa màu xanh nhạt, bên trên thêu hoa hải đường tinh xảo, vô cùng bắt mắt. Miệng Molly há ra thành hình chữ O, cô cười trêu: "Đông Mỹ, hôm nay cậu định quyến rũ tổng giám đốc Bùi phải không. Anh ta thấy cậu xinh đẹp thế này còn không quỳ dưới váy cậu. Tớ thấy hôm nay tổng giám đốc Bùi chắc chắn sẽ bị cậu ép khô."

"Cậu nói gì đấy." Bản mặt già nua của tôi đỏ lên, hận không thể bịt miệng Molly lại, trong lòng lại bất giác nhớ đến cái đêm giữa tôi và Bùi Minh hôm đó mà có chút chờ mong.

Cho dù tôi và Bùi Minh kết hôn vì lý do gì, nhưng giờ phút này có thể cùng người đàn ông ấy tiến vào lễ đường, trao nhẫn cho nhau, một cảm giác hạnh phúc trước nay chưa từng có bỗng trào dâng trong lòng.

"Cậu cứ nghĩ một đằng nói một nẻo đi, hai chữ 'hạnh phúc' viết hết lên mặt rồi kìa, còn sợ người khác không thấy à. Molly trợn trắng mắt, vạch trần tôi không thương tiếc.

Tôi xấu hổ không chịu nổi bèn giả vờ giơ tay muốn đánh Molly, Molly vội vã né tránh. Hai chúng tôi ở trong phòng nghỉ ầm ĩ một hồi thì bỗng có một nhân viên phục vụ đi vào đưa cho tôi một gói hàng.

"Cô Lâm, có người đưa gói hàng này nhờ tôi giao cho cô."

Tôi và Molly ngơ ngác nhìn nhau, Molly cười nói: "Nhất định là tổng giám đốc Bùi muốn dành tặng cậu niềm vui bất ngờ, không ngờ nhìn mặt anh ta lạnh lùng như vậy mà lại là người ngoài lạnh trong nóng, ha ha."

Tôi cười, cũng cho là Bùi Minh muốn tạo sự bất ngờ, nhưng khi mở gói hàng ra thì một mùi hôi thối ập vào mặt, lúc nhìn thấy thứ bên trong, tôi không kìm được kêu lên vứt gói hàng xuống đất.

Trong đó là một mảnh vải nhuốm máu tanh ngòm.

Mảnh vải nhăn nhúm nhìn có vẻ cũ kĩ, vết máu phía trên đã biến thành màu đen, bốc lên thứ mùi khó ngửi.

"Kẻ nào vô liêm sỉ như vậy, biết rõ cậu kết hôn mà còn gửi mảnh vải dính máu cho cậu, thế này là định rủa cậu xui xẻo hay sao?" Molly cau mày.

Sắc mặt tôi trắng bệch, thậm chí tôi còn không dám nhìn mảnh vải nhuốm máu kia. chỉ cần nhìn thấy vết máu đó là tim tôi đã đập thình thịch, luôn có cảm giác mảnh vải này là điềm chẳng lành.

Nhân viên phục vụ đưa gói hàng đến cũng sợ hãi, cô ấy ngây ra đó hồi lâu mới phản ứng lại, vội vàng xin lỗi tôi: "Thực sự xin lỗi cô Lâm, tôi không biết bên trong lại là thứ này..."

Tôi nhìn vẻ mặt kinh hoàng của cô ấy mà khó tránh khỏi xót xa. Người đến khách sạn năm sao không giàu có thì cũng là bậc quyền quý, cô ấy chỉ là một nhân viên phục vụ nho nhỏ, làm sao đắc tội nổi. Sau khi bố tôi qua đời tôi cũng từng trải qua một khoản thời gian dài nhìn sắc mặt người khác mà sống, bèn dịu giọng nói: "Cô đừng lo, tôi biết chuyện này không liên quan đến cô. Cô có biết người giao gói hàng này cho cô trông như thế nào không?"

Vẻ mặt nhân viên phục vụ cuối cùng cũng đỡ hơn một chút, có điều môi cô ấy vẫn còn trắng bệch: "Anh ta trông rất bình thường, mặc quần áo của nhân viên ship hàng, nhìn dáng vẻ chỉ là một shipper bình thường mà thôi."

Xem ra chủ nhân của gói hàng này không tự mình đưa tặng mà gửi chuyển phát nhanh.

Tôi đeo găng tay y tế lên, nín thở mở gói hàng ra, mặt trên còn dán tờ đơn chuyển phát nhanh.

Tiếc là tờ đơn này chỉ viết họ tên và địa chỉ của tôi, không hề có bất cứ thông tin gì về chủ nhân gói hàng.

Chẳng biết vì sao lòng tôi lại dâng lên nỗi bất an mãnh liệt, tôi cứ luôn cảm thấy tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay.

"Đông Mỹ, cậu đừng nghĩ nhiều, có lẽ là trò đùa dai nào đó thôi." Molly thấy sắc mặt tôi không tốt bèn an ủi, "Tớ nghĩ chắc là do con ả nào đó thấy cậu lấy được chàng rể vàng như tổng giám đốc Bùi nên cố ý gửi mấy thứ buồn nôn này cho cậu để cậu phản cảm. Nếu cậu để bụng thì trúng kế bọn họ rồi."

Tôi không muốn làm Molly lo lắng liền gật đầu nói biết rồi, nhưng vẫn luôn bị cái gì đó đè nặng trong lòng.

Nhân viên phục vụ thấy tôi không có ý định truy cứu thì liên tục cảm ơn rồi cầm mảnh vải nhuốm máu dưới mặt đất đi.

Hôn lễ nhanh chóng bắt đầu, Molly và tôi cùng đi ra khỏi phòng nghỉ.

Bùi Minh đã đợi tôi ở ngoài cửa.

Anh mặc bộ lễ phục tôi thiết kế riêng, bộ vest màu xanh đen không chỉ phác họa nên vóc dáng cao lớn của anh mà còn mang một phong cách gợi cảm làm nền cho khí chất lạnh lùng điềm đạm của anh.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Bùi Minh, mọi lo lắng của tôi lập tức tan thành mây khói. Hôm nay là lễ cưới của tôi và anh, tôi cần gì phải phiền lòng vì những chuyện không đâu chứ?

Anh nhìn tôi không rời mắt và nóng bỏng hơn bao giờ hết, ánh mắt ấy quá nồng nhiệt, tôi thậm chí không dám nhìn thẳng.

Tôi đặt tay lên tay anh, anh nắm thật chặt, như thể muốn nắm chặt tôi trong tay. Tôi nghe Bùi Minh khàn giọng nói: "Tự nhiên không muốn kết hôn nữa."

Lòng tôi chùng xuống, cố kìm nén sự xót xa trong lòng, giả vờ thờ ơ hỏi: "Vì sao?"

Sau đó tôi nghe được tiếng cười khẽ của Bùi Minh vang lên, môi anh dán bên tai tôi, thầm thì: "Bởi vì anh ghen tỵ với tất cả những người đàn ông được nhìn thấy em."

Tim tôi bắt đầu nhảy loạn như được bơm thuốc kích thích. Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai tôi như thiêu như đốt, tôi có cảm giác khó thở.

Có người nói phụ nữ yêu bằng tai, thích nghe những lời ngon ý ngọt. Tôi không tin, bởi vì trước đây Hà Tân Thanh đã từng nói vô số lời thề non hẹn biển, tuy tôi cũng vui vẻ những chưa bao giờ vui sướng từ tận đáy lòng như lúc này.

Bùi Minh thường ngày lạnh nhạt, không phải là người thích nói lời đường mật. Nhưng con người lạnh lùng ấy thi thoảng lại thờ ơ nói ra một câu khiến tôi chìm đắm.

Bùi Minh nắm tay tôi đi lên bục trong lời chúc phúc của người dẫn chương trình.

Tôi và Bùi Minh đi đến trước mặt bố mẹ chồng quỳ xuống, làm lễ con dâu dâng trà.

Người dẫn chương trình nói con dâu dâng trà, tôi liền bưng trà đến trước mặt bố chồng, bố chồng không nhận, vẻ mặt ông lạnh lùng, không thèm nhìn tôi.

Bầu không khí có chút ngột ngạt, tôi biết bố chồng muốn ra oai phủ đầu nên vẫn quỳ, hai tay dâng chén trà quá đầu, cánh tay sắp nhũn ra nhưng tôi vẫn không dám buông lỏng.

"Bố." Bùi Minh nhíu mày, kêu khẽ một tiếng.

Tôi biết Bùi Minh có ý bố chồng làm khó con dâu như vậy, mất thể diện con dâu là chuyện nhỏ, quan trọng là hủy hoại danh tiếng của nhà họ Bùi, bất kể thế nào cũng đều bất lợi.

Bùi Đặng Hưng tất nhiên cũng hiểu đạo lý này, chẳng qua là ông muốn ra uy với tôi mà thôi, chứ sẽ không thật sự hại tôi. Những người như bọn họ còn để ý đến danh tiếng hơn tôi tưởng.

"Đông Mỹ, A Minh, về sau hai con chính là vợ chồng, môi hở răng lạnh, dù có xảy ra chuyện gì hai đứa cũng phải cùng nhau đối mặt. Bố ở đây chúc hai con trăm năm hòa hợp, răng long đầu bạc."

Bố chồng đang muốn nhận chén trà thì sau lưng tôi vang lên tiếng ồn ào, người bị đẩy một cái, chén trà nóng giội thẳng lên người Bùi Đặng Hưng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK