• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 23: NAM NỮ CÙNG MỘT GIUỘC CHẲNG RA GÌ

Tôi vừa dứt lời, Hà Tân Thanh và Trần Mạn Mạn mặt mày biến sắc. Hà Tân Thanh giận dữ trừng mắt nhìn tôi: “Lâm Đông Mỹ, chuyện của mẹ tôi có phải do cô làm?”

Tôi cười lạnh: “Đúng là buồn cười. Chuyện mẹ anh làm bồ nhí là do tôi ép bà ta đi quyến rũ chồng người khác à?”

Lời châm chọc kia đã chọc giận Hà Tân Thanh, xem ra vì vụ này mà mấy ngày nay hắn bị bạn bè làm phiền không ít. Mặt hắn đỏ tía lại, thẳng tađiều dưỡngt tôi một phát.

Cái tát này giường như Hà Tân Thanh đã dồn toàn bộ sức lực của cơ thể. Tôi chỉ cảm thấy đầu ong ong, cảnh vật trước mắt tối sầm lại, cổ họng sộc lên mùi máu tanh nồng, đến sức lực để đánh trả cũng không còn.

Hà Tân Thanh chỉ vào mặt tôi chửi ầm lên: “Lâm Đông Mỹ, cô đúng là không bằng loại súc sinh! Cô có biết vì bị cô bôi nhọ mà mẹ tôi bệnh nằm liệt giường mấy hôm nay không? Đến cơm cũng nuốt không trôi!”

Trần Mạn Mạn thấy tôi bị đánh tới mức lảo đảo không có sức chống trả liền xông lên tát bôm bốp hai cái vào tôi, âm thanh chát chúa vang vọng khắp hành lang.

“Lâm Đông Mỹ, cái này là đáp lại cho cô. Chúng ta là bạn đại học lâu như vậy, cô thì cứ vênh mặt lên trời, trước nay chưa bao giờ coi tôi ra gì! Cái tát này tôi đã mong từ lâu lắm rồi!”

Trần Mạn Mạn cười vô cùng đắc ý, vui vẻ vì được báo thù.

Hai cái tát của Trần Mạn Mạn lực quá mạnh, tôi bị nhấn chìm trong cơn đau sốc tới tận óc, khiến đầu óc vừa bị Hà Tân Thanh tát đến mức sắp ngất đi tới nơi lại phục hồi một chút tỉnh táo.

Tôi biết, bây giờ tôi bắt buộc phải nghĩ cách thoát khỏi đây nhanh chóng.

Đây là hành lang, mọi người hầu như đều đi thang máy, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không có ai phát hiện.

Nếu như tôi tiếp tục ở đây, Hà Tân Thanh và Trần Mạn Mạn tuyệt đối sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho tôi.

Tôi dùng ánh mắt cảm thông nhìn Hà Tân Thanh: “Hà Tân Thanh, anh có hiểu Trần Mạn Mạn không?”

“Cô lại muốn giở trò gì?” Hà Tân Thanh nhíu mày.

“Năm đó tôi và Trần Mạn Mạn là bạn cùng phòng, không ai hiểu Trần Mạn Mạn hơn tôi. Nhà cô ta chỉ là một gia đình bình thường, anh cho rằng tại sao cô ta lại có thể dùng hàng Chanel với Dior? Anh không hiếu kỳ về quá khứ huy hoàng của Trần Mạn Mạn sao?”

Mặt Hà Tân Thanh đột nhiên biến sắc, giận dữ nhìn Trần Mạn Mạn: “Trước đây em làm gì?”

Trong phút chốc sắc mặt Trần Mạn Mạn trắng bệch, chân tay luốn cuống: “Lời của con đàn bà thối tha Lâm Đông Mỹ đó mà anh cũng tin à? Cô ta cố ý vu tội cho em!”

Tôi nhân lúc hai người bọn họ cãi nhau lập tức chạy ra khỏi cầu thang bộ.

Tôi chạy một mạch xuống tầng dưới, còn không dám dừng lại, chỉ sợ Hà Tân Thanh và Trần Mạn Mạn đuổi theo.

Nhất thời không để ý, tôi đâm vào lòng một người đàn ông.

Mùi hương quen thuộc phả vào mặt, mùi hương rất sạch sẽ.

Tôi đã từng quấn quýt với cơ thể này, mùi hương sạch sẽ mát mẻ này đã từng vô số lần là ác mộng của tôi...

Là Bùi Minh.

Bùi Minh cúi đầu nhìn, hai mày nhíu nhẹ: “Vội vậy sao? Muốn đi đâu?”

Tôi nghĩ đến hai người Trần Mạn Mạn và Hà Tân Thanh có thể đuổi tới bất cứ lúc nào, đang định xin lỗi Bùi Minh cho nhanh rồi rời khỏi đây thì lúc này Trần Mạn Mạn đã đuổi ra tới nơi.

Trần Mạn Mạn bưng một chậu nước xông ra, biểu cảm bị bóp méo đáng sợ, vẻ thù hận tới cực độ.

“Lâm Đông Mỹ, mày dám vu khống tao, phá hoại tình cảm của tao và Tân Thanh. Tao hôm nay phải cho mày nhớ đời. Mày chết đi cho tao!”

Một chậu nước lạnh ngắt hắt mạnh về hướng tôi.

Bởi vì khoảng cách quá gần, thêm nữa là Trần Mạn Mạn đi ra quá bất ngờ nên tôi nhất thời chưa kịp phòng bị, bèn nhắm chặt mắt lại theo bản năng.

Tôi mặc áo bông dày bịch, giữa trời đại hàn thế này mà toàn thân ướt đẫm đúng là không phải chuyện vui vẻ gì.

Nhưng mà sự lạnh giá trong dự liệu của tôi lại không ập tới.

Bùi Minh đứng trước mặt tôi.

Chậu nước đó bị hắt hết lên người Bùi Minh. Bộ âu phục đắt tiền trên người anh ướt đẫm.

Từng giọt nước chầm chậm trượt xuống trên gương mặt lạnh lùng của Bùi Minh, người anh toát ra khí lạnh u ám tới thấu xương, dường như những giọt nước trên người cũng đều đóng băng lại.

Trần Mạn Mạn giật mình, rõ ràng là không ngờ tới rằng chậu nước kia sẽ hắt lên người Bùi Minh, chiếc chậu cô ta trong tay rơi bộp xuống đất.

“Xin, xin lỗi...” Trần Mạn Mạn hoảng quá, lưỡi níu lại, “Tôi không định hắt vào anh.....”

Lúc này, Hà Tân Thanh cũng đuổi ra tới nơi, nhìn thấy cảnh này lại không hoảng loạn như Trần Mạn Mạn, ánh mắt như xuyên qua người Bùi Minh, nhìn tôi đầy thâm ý.

Tôi biết, hắn đang suy xét xem mối quan hệ giữa tôi và Bùi Minh rốt cuộc là thế nào.

Bùi Minh lạnh lùng nhìn Trần Mạn Mạn: “Vậy cô muốn hắt ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK