Anh cúi đầu hôn lên vai tôi như đang thưởng thức một cái bánh ngọt ngào.
Tôi còn chưa cảm thấy sợ loại cảm giác như thuốc độc kia thì bỗng nhiên trong dạ dày trào lên một cơn buồn nôn, tôi vội vàng đẩy Bùi Minh ra, ngồi lên giường nôn khan.
Không khí ám muội trong phòng lập tức tan thành mây khói.
Bùi Minh ngồi ở cái ghế bên cạnh, tâm trạng khó dò.
Tôi chạy vào phòng vệ sinh, nôn thốc nôn tháo nhưng không nôn được ra thứ gì, chỉ nôn khan không ngừng.
“Cô không có kinh mấy tháng rồi?”
Bùi Minh khoanh tay dựa lên cửa, áo tắm của anh mở rộng, bên trên vẫn còn lưu lại chút hương vị động tình ban nãy, tuy nhiên lúc này trong mắt anh đã không còn chút xíu tình dục nào.
Lòng tôi cũng hiểu rõ phần nào, tôi nhớ là từ lần trước chúng tôi phát sinh quan hệ đến giờ, hơn hai tháng rồi tôi vẫn chưa có kinh nguyệt.
Bởi vì dạo gần đây quá nhiều chuyện, chuyện này nối tiếp chuyện kia, áp lực công việc cũng lớn, lại thêm chuyện kinh nguyệt của tôi vốn không đều, lúc đó tôi chỉ cho rằng áp lực công việc lớn quá nên không để ý đến...
Bùi Minh nhìn thấy vẻ mặt của tôi, sắc mặt càng đen thêm vài phần: “Lúc đó cô có uống thuốc không?”
“Tôi không có thai!” Giọng tôi có hơi khàn.
“Tôi hỏi lúc đó cô có uống thuốc không!”
Bùi Minh thấy tôi không trả lời thẳng vào câu hỏi của anh liền cao giọng lên, trong giọng nói mang theo tia tức giận.
Bây giờ tôi rất hoang mang, cứ nghĩ rằng mình có thể đã mang bầu rồi là lòng tôi không cách nào bình tĩnh lại được, ngay cả tay cũng bắt đầu run rẩy. Lại nghe thấy giọng điệu Bùi Minh không tốt, tôi hét lên với Bùi Minh: “Tôi nói tôi không có thai là không có! Kể cả có cũng không liên quan đến anh!”
“Cái gì gọi là không liên quan đến tôi?” Bùi Minh nhìn tôi, ánh mắt lành toát khiến tôi không nhịn được rùng mình một cái.
Tôi lạnh lùng đáp: “Không phải anh sợ tôi lấy cái bụng này ra để uy hiếp anh ư? Anh yên tâm, tôi không cần một đồng tiền nào của anh, nếu mà có thai thật, tôi sẽ tự mình xử lí.”
“Cô muốn xử lí như nào?”
Tôi có thể cảm thấy Bùi Minh lúc này đang rất kiềm nén, tựa như đang kiềm nén cơn thịnh nộ của mình, chỉ cần châm một đốm lửa nhỏ cũng có thể khiến lửa giận của anh phun ra bất cứ lúc nào.
“Không liên quan đến tổng giám đốc Bùi.” Tôi thản nhiên đáp lại một câu rồi xô Bùi Minh ra, đứng dậy muốn ra ngoài.
Đột nhiên người đàn ông kia mạnh mẽ túm chặt lấy cổ tay tôi, quăng tôi lên giường, bất luận tôi vùng vẫy thế nào cũng không tránh thoát được.
“Tôi nói cho cô biết, Lâm Đông Mỹ, nếu cô dám tự ý bỏ đứa bé này, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cô!”
Trong giọng nói của anh kiềm nén lửa giận ngợp trời. Hơi thở trầm thấp lượn lờ bên tai tôi, khiến tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự phẫn nộ lúc này của anh.
“Vậy anh muốn sao?” Tôi cũng không nén được cơn tức giận và sự tủi thân nữa, gào lên với Bùi Minh: “Anh có thể cưới tôi không? Có thể cho đứa bé một gia đình hoàn chỉnh không? Có thể cho đứa bé hạnh phúc không? Anh có thể đừng ích kỉ như vậy được không, hãy nghĩ cho đứa bé, một đứa bé không có gia đình hoàn chỉnh, người khác sẽ nhìn nó thế nào? Nó sẽ tủi thân thế nào? Sẽ buồn thế nào?”
Bùi Minh sững sờ, rất lâu sau thái độ của anh mới dịu lại, nhẹ nhàng nói: “Hiện giờ còn chưa chắc chắn là có hay không mà, chúng ta đi kiểm tra trước sau đó hẵng nói tiếp, được không?”
Khi tôi nói ra những lời này, trong lòng có một tia hy vọng mơ hồ, nếu như anh có thể cho đứa bé trong bụng tôi một lời hứa hẹn...
Nhưng những lời này của anh khiến mong muốn xa vời của tôi hoàn toàn vỡ vụn, làm tôi thấy bản thân mình ti tiện nực cười biết bao!
“Chúng ta không có sau đó nữa!”
Tôi cười lạnh, dùng toàn bộ sức lực đẩy Bùi Minh ra, lúc anh dịu lại cũng đã lơi lỏng kiềm chế với tôi, tôi bất ngờ đẩy một cái làm vai anh đập vào tủ đầu giường, anh kêu lên một tiếng đau đớn.
Tôi nhân cơ hội này đẩy cửa chạy đi.
Thế nhưng ông trời lại như đang cười nhạo tôi, màn mưa phùn âm u lạnh lẽo bắt đầu lất phất trong đêm đen, dãy đèn đường trong mưa lại càng thêm trơ trụi.
Những chiếc taxi đi đi lại lại đều đã có khách ngồi, tứ chi tôi trong mưa đã lạnh đến sắp đông cứng lại, nội tâm tôi càng lạnh hơn, tựa như tôi đã bị cái thành phố náo nhiệt phồn hoa này quay lưng lại.
Vất vả mãi mới gọi được một chiếc xe, tôi quay về nhà trọ.
Molly thấy sắc mặt tôi rất tệ, cuống quýt hỏi có phải tôi không thoải mái chỗ nào không? Tôi lắc đầu, không dám nói chuyện có thể tôi đã mang thai cho cô ấy.
Tôi tắm qua sau đó lên giường nằm, nhưng lật qua lật lại cũng không tài nào chợp mắt.
Ngày hôm sau, tôi đang định đến tiệm thuốc gần đó mua que thử thai, nhưng đi đến trước cửa tiệm thuốc lại hơi chùn bước.
Tôi rất sợ, nếu như tôi mang bầu thật thì phải làm sao? Tôi thật sự phải bỏ đứa bé này đi sao?
Tôi cứ loanh quanh mãi trước cửa tiệm thuốc, cuối cùng vẫn không gom đủ dũng khí tiến vào.
Trong lòng tôi vẫn còn tồn tại tâm lý đánh cược, có lẽ mấy hôm nữa kinh nguyệt sẽ đến thì sao?
Cuối cùng, tôi vẫn ngây ngây ngô ngô quay về nhà, tự nói với bản thân hết lần này đến lần khác, rằng mấy hôm nữa, đợi tôi chuẩn bị tốt tâm lí rồi sẽ đi bệnh viện kiểm tra.
Cả ngày tôi chỉ ở nhà xem phim Hàn Quốc, ngủ, đờ đẫn qua ngày. Hôm nay tôi đang nằm trên giường ngủ, bỗng nhiên nghe thấy trong nhà truyền đến tiếng lạch cạch.
Sống lưng tôi lạnh toát, Molly lúc này vẫn đang đi làm, người trong nhà là ai?
Vừa nãy tôi ra ngoài mua đồ xong có phải đã quên đóng cửa không? Nghĩ đến đây, da đầu tôi không khỏi tê rần, trong đầu nghĩ đến mấy tin tức sát nhân đột nhập vào nhà cướp của giết người, càng nghĩ càng thấy sợ...
Tôi cảm nhận được tên kia đang dần dần tiến lại gần tôi, đứng trước giường tôi, yên lặng nhìn bóng lưng tôi. Tôi sợ tới mức rợn tóc gáy, tay nhẹ nhàng luồn xuống dưới gối, chỗ đó có giấu một con dao gọt hoa quả.
Tay tên kia hình như đang duỗi tới đầu tôi.
Tim tôi hẫng một cái, rút con dao gọt hoa quả dưới gối ra, đâm về phía người kia.
Trời mùa đông tối rất sớm, trong phòng không bật đèn, rất tù mù. Đèn đường ngoài cửa sổ chiếu ra một vết hắt ở trong phòng, bóng người kia rất cao, chìm trong vùng ánh sáng nửa sáng nửa tối lộ ra vẻ vô cùng gầy yếu.
Con dao đâm trúng lòng bàn tay người đó, vết thương không sâu, máu chảy tí tách như những bông hoa xinh đẹp trong bóng đêm, tươi đẹp đến chói mắt.
“Bùi Minh?” Tôi ngây người, có chút không kịp phản ứng nhìn người trước mắt, “Tại sao lại là anh?”
Bùi Minh không mặc âu phục giống như trước mà mặc một cái áo gió kiểu Anh màu xám sẫm, thoạt nhìn rất đẹp trai và phong cách. Chỉ có điều mặt anh hốc hác hơn mấy ngày trước, trong mắt mang theo chút mệt nỏi.
“Em ngủ sao không đóng cửa?” Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi.
Tôi không biết nói sao cho phải, xem ra vừa nãy ra ngoài mua đồ về xong quên không đóng cửa thật. Gần đây không biết tại sao trí nhớ của tôi rất kém, luôn quên chuyện này.
“Em có biết như vậy rất nguy hiểm không? Nếu người vừa vào không phải là anh, một mình em đàn bà con gái ở nhà, em có nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì không?”
Tôi bị Bùi Minh quở mắng một tràng, không hiểu sao lại có cảm giác như bố đang răn dạy con gái vậy. Tôi ho nhẹ một tiếng, làm dịu bớt cảm giác xấu hổ không tên này, chỉ vào bàn tay vẫn đang chảy máu của Bùi Minh.
“Ừm, tổng giám đốc Bùi, tay anh có cần băng lại không, nhìn đáng sợ quá.”