Tôi lấy điện thoại ra gọi điện cho bạn bè của bố tôi lúc còn sống.
Người đi thì tình hết. Mấy người trước kia bình thường anh anh em em với bố tôi, trong lễ tang còn nói có gì khó khăn cứ tìm bọn họ, giờ nghe nói tôi muốn đến vay tiền liền kiếm cớ từ chối.
Hai ngày trôi qua, tôi không vay được một đồng nào, sốt ruột đến mức nhiệt nổi đầy miệng.
Tôi nghĩ đến Bùi Minh.
Anh ta từng nói rằng sẽ cho tôi một khoản thù lao không nhỏ, vậy bây giờ tôi xin anh ta ứng trước số tiền này cũng không quá đáng đúng không?
Khoảnh khắc đầu dây bên kia nhấc máy, tim tôi như nhảy ra khỏi họng.
Chuông điện thoại chỉ kêu một tiếng, đầy bên kia liền vang lên giọng nữ ngọt ngào: “Xin chào, đây là văn phòng của tổng giám đốc công ty bất động sản Đỉnh Hâm, xin hỏi có việc gì không ạ?”
Tôi lập tức ngẩn ra, cảm giác như thể gió đông bắc đang quất vào mặt mình, lạnh buốt.
Số điện thoại mà Bùi Minh đưa cho tôi lại là số của văn phòng anh ta.
Trợ lý ở đầu dây bên kia nhắc nhở tôi vài câu tôi mới sực tỉnh, nói rõ ý của mình, trợ lý nói lại rằng, tổng giám đốc dạo này rất bận, tạm thời không thể hẹn trước được.
Tôi chán nản cúp điện thoại.
Mấy ngày nay vì tiền mà tôi gần như không chợp mắt một phút nào, đau đầu vô cùng.
Tôi đứng trên đường Tân Giang hứng gió một hồi lâu, đến khi trạng thái trở nên tốt hơn một chút mới gọi điện cho Quách Tuyền.
Sau khi Quách Tuyền nghe rõ ý định của tôi, cô ấy lại không mượn cớ cúp máy ngay lập tức.
“Đông Mỹ, cậu biết tình hình kinh tế của tớ mà, dù có cho cậu mượn được thì cùng lắm chỉ có sáu bảy triệu, cũng như muối bỏ biển mà thôi. Giờ tớ đang có một công việc nhưng giờ tớ có việc bận không nhận được, nếu cậu đồng ý đi thay tớ, một lần 160 triệu.”
Tôi có chút do dự.
Công việc gì mà một lần được 160 triệu, không phải là bán thân đấy chứ?
“Chúng mình là bạn bè, làm sao tớ lại lừa cậu thế được? Có một doanh nhân phải đi dự một bữa tiệc quan trọng, cần một người làm bạn gái đi theo. Nếu như cậu không tin tớ thì đành tìm người khác vậy.” Giọng của Quách Tuyền có vẻ bị tổn thương, dường như đang bất mãn vì chuyện tôi không tin cô ấy.
Ngày mai là hạn cuối nộp tiền viện phí, tôi thật sự đã đi đến đường cùng rồi. Hơn nữa Quách Tuyền luôn miệng đảm bảo với tôi là sẽ không xảy ra chuyện gì, tôi đành cắn răng đồng ý.
Địa điểm làm việc là ở một câu lạc bộ cao cấp, tôi ngồi bên cạnh một doanh nhân hơn năm mươi tuổi, cả người bồn chồn mất tự nhiên.
Vị doanh nhân kia cũng coi như là lịch sự, không động tay động chân như tôi đã tưởng tượng, hơn nữa xem hoàn cảnh cũng khá đàng hoàng.
Đúng lúc này có một người đàn ông trẻ tuổi bước vào phòng. Vị doanh nhân này vội đứng lên, tỏ ra ân cần, “Tổng giám đốc Bùi.”
Đầu tôi như muốn nổ tung, mắt đối mắt với Bùi Minh.
Bùi Minh nhìn tôi, ánh mắt lành lạnh.
Sau đó anh ta tỏ ra như thể không quen tôi, ngồi xuống đối diện với ông ta. Tôi không nghe được bọn họ nói gì. Tôi có thể cảm thấy Bùi Minh không thích tôi xuất hiện ở đây.
Anh ta có thể làm gì được tôi?
Tệ nhất là anh ta sẽ bỏ dở giao dịch giữa tôi và anh ta, vậy thì chuyện giành lại xưởng may của bố tôi cũng trở nên vô vọng.
Đột nhiên tôi cảm thấy có một bàn tay phì nộn đang sờ lên đầu gối tôi.
Tôi nhịn cơn buồn nôn, đẩy tay lão già kia ra, lão ta dừng một lát rồi tiếp tục sờ mó.
Tôi không thể chịu được nữa, đứng bật dậy, “Tôi vào nhà vệ sinh.”
Rửa mặt xong, tôi nhìn thấy gương mặt của Bùi Minh trong gương.
Bùi Minh dựa vào tường, khoanh tay trước ngực, chậm rãi nói, “Lâm Đông Mỹ, tôi thu lại câu nói ngày hôm đó.”
“Ý anh là gì?” Tôi sững ra, có dự cảm không lành.
Giọng nói anh ta lại mang vẻ sự châm chọc quen thuộc, “Ngày hôm đó tôi thấy cô dám nói dám làm, tưởng rằng tốt xấu gì cô cũng có chút lòng tự trọng, còn đánh giá cao cô một chút, không ngờ vì chút tiền đó mà ngay đến loại già khú chuẩn bị vào quan tài rồi mà cô cũng có thể theo được.”
Bùi Minh nói rất độc miệng, câu nói giống như một con dao sắc bén đâm nát mặt mũi tôi. Đứng trước mặt anh ta, tôi cảm thấy mình giống một con điếm vô liêm sỉ.