“Báo ứng đến đúng lúc thật.” Molly vui sướng khi có người gặp họa.
Tôi cũng âm thầm lắc đầu, Trần Mạn Mạn này ăn vạ giỏi thật , chỉ ngã một cái thôi mà, có cần phải la hét như vậy không?
Lúc đó tôi cũng chỉ xem như báo ứng của bọn họ đến, cũng không suy nghĩ nhiều.
Cả một tháng tôi và Bùi Minh đều bận chuẩn bị hôn lễ, đến cuối tháng là hôn lễ của Bùi Dân với Đường Hương, tôi với Bùi Minh tạm thời gác lại công việc, cùng nhau tham dự.
Nếu đổi lại là trước đây, tôi còn chút lăn tăn khi cùng Bùi Minh tham dự hôn lễ người yêu cũ của anh.
Nhưng bây giờ...Tôi cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, cười ngây ngốc.
Đây là bằng chứng cho sự tin tưởng của đối phương giữa tôi và Bùi Minh.
Hôn lễ của Bùi Dân và Đường Hương rất long trọng, mời rất nhiều đối tác làm ăn, đương nhiên, những dòng họ có quan hệ với nhà họ Bùi đều là những gia đình có máu mặt.
Chú dì đều đang chào hỏi khách mới đến.
Bùi Minh đưa tôi đến chào hỏi chú dì. Chú nhìn thấy tôi sắc mặt liền trầm xuống, không thèm nhìn tôi mà giận dữ bỏ đi.
Dì vẫn luôn vui vẻ hòa nhã với tôi, nhưng lúc này sắc mặt cũng hơi khó chịu.
Tôi chào dì nhưng thái độ của dì rất lạnh nhạt, không nói với tôi câu nào mà quay đi tiếp tục chào hỏi khách.
Tôi có chút bực bội, biết dì đang giận tôi.
Tôi không trách dì, đổi lại là tôi, nếu đặt vào vị trí của dì, cũng khó có thể chấp nhận được người con dâu như tôi, đây đều là chuyện thường tình.
Bùi Minh thấy cảm xúc của tôi không tốt, anh ôm vai tôi, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng để ý, bây giờ họn vẫn chưa phát hiện ra điểm tốt của em thôi, sống lâu mới biết lòng người mà, họ dần dần sẽ chấp nhận em thôi.”
Nghe Bùi Minh an ủi như vậy, tâm trạng tôi cũng tốt hơn nhiều.
Nhưng tôi vẫn có chút lo lắng, đã hai lần kết hôn, trong lòng tôi hiểu rõ, hôn nhân không có sự chúc phúc của bố mẹ, rất khó có thể hạnh phúc lâu dài.
“Không sao, có anh ở đây rồi.” Bùi Minh vỗ vỗ vai tôi, ý bảo tôi không cần lo lắng.
Tôi gật đầu, không để nỗi lo lắng thể hiện ra ngoài, ảnh hưởng tâm trạng của Bùi Minh.
Lúc đi uống nước, liền gặp Đường Hương.
Cô ta mặc chiếc váy cưới cao quý được đặt làm riêng, những loài chim và hoa tinh tế trên chiếc váy được thêu thủ công bằng những sợ tơ vàng, cô ta đang từ xa bước đến, cả người toát ra phong thái cao quý.
“Lâm Đông Mỹ, tôi thật sự xem thường cô rồi.”
Đường Hương lạnh lùng nhìn tôi.
Đường Hương lúc này trang điểm rất đậm, bình thường chúng tôi chỉ giống nhau ba phần, nhưng sau khi trang điểm, chúng tôi lại giống nhau đến năm phần.
Từ xa nhìn lại, giống như cùng là một người vậy.
“Da mặt cô cũng dày thật, rõ ràng biết mình chỉ là một thế thân, vậy mà vẫn không rời khỏi Bùi Minh, đúng là người phụ nữ chỉ vì đồng tiền mà vứt bỏ cả danh dự.”
Lời nói của Đường Hương thật sự rất chối tai.
Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã bị những lời này của Đường Hương làm cho rối loạn, nhưng từ khi nhận nhẫn cưới của Bùi Minh, tôi đã quyết định sẽ hoàn toàn tin tưởng Bùi Minh, tôi sẽ không bị những lời khiêu khích này của Đường Hương làm dao động nữa.
Cũng vì như vậy mà tôi mới biết, phía sau những lời khiêu khích độc ác của Đường Hương chính là một sự đố kị điên cuồng !
Tôi âm thầm kinh hãi, thì ra Đường Hương vẫn còn yêu Bùi Minh!
Rốt cuộc là vì sao chứ? Nếu cô ta vẫn yêu Bùi Minh, vậy tại sao lúc đó còn nhằm vào em trai Bùi Minh chứ?
Tôi kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, lạnh nhạt đáp trả: “Cô Đường, cô nên biết cô là phụ nữ đã có chồng, tại sao còn quan tâm đến chồng của người khác như vậy?”
Đường Hương giống như mèo bị giẫm phải đuôi, ánh mắt lập tức trở lên sắc bén.
“Lâm Đông Mỹ, đừng tưởng rằng cô gả cho Bùi Minh là có thể ngồi vững vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Bùi. Tôi nói cho cô biết, có rất nhiều người không muốn cô gả vào nhà họ bùi, cô biết điều thì nên từ bỏ sớm đi, như vậy cô còn được yên bình, nếu không người bị tổn thương chỉ có thể là cô mà thôi!”
Tôi không thèm để ý đến lời đe dọa của Đường Hương, những lời uy hiếp của Đường Hương chẳng qua chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.
Những gì cô ta có thể làm cũng chỉ là dùng kế ly gián như trước đây, chỉ cần tôi và Bùi Minh luôn tin tưởng lẫn nhau, thì cô ta chẳng là gì cả.
Nhưng trong lời cô ta nói có một câu khiến tôi chú ý.
“Cô nói, có rất nhiều người không muốn tôi gả vào nhà họ Bùi? Còn ai chứ?”
Trong trí nhớ của tôi, ngoài Đường Hương ra, cũng chỉ còn chú dì mà thôi.
Nghe ý tứ của Đường Hương chẳng lẽ ngoài chú dì ra vẫn còn người không chấp nhận sao?
Đường Hương đột nhiên cười một cách kỳ lạ, thậm chí còn mang dáng vẻ đợi xem kịch hay, tôi rất ghét nụ cười này của Đường Hương, nó luôn khiến tôi sởn gai ốc.
“Lâm Đông Mỹ, sẽ có một ngày cô phải hối hận.”
Đường Hương vất lại một câu sau đó không thèm để ý đến tôi, đi nghênh ngang giống như là một người chiến thắng vậy.
Tôi suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không thể nghĩ ra, liền quẳng sang một bên.
Người phụ nữ miệng lưỡi không xương như Đường Hương thì lời cô ta nói chỉ tin được một phần, lần này chắc cũng là kế ly gián, mục đích làm tôi sợ hãi, tự giác rời xa Bùi Minh.
Thật sự không thể hiểu nổi sao người phụ nữ này lại độc ác như vậy, lúc đầu là cô ta rời bỏ Bùi Minh, bây giờ cũng sắp trở thành vợ của người khác rồi, vậy mà vẫn trăm phương ngàn kế đuổi hết phụ nữ bên cạnh Bùi Minh đi.
Song tôi thật sự không ngờ những lời Đường Hương lại linh nghiệm nhanh như vậy.
Tôi cảm thấy hơi khát nên đến phòng nghỉ uống chút nước.
Lúc này dì cũng nổi giận đùng đùng xông vào.
Tôi vừa nhìn thấy dì vội vàng đứng dậy chào hỏi.
Sắc mặt bà âm trầm, sau khi đóng cửa lại, lập tức dồn dập hỏi tôi.
“Không phải lúc trước con đồng ý ly hôn với A Minh rồi sao? Sao bây giờ lại đến dự hôn lễ cùng A Minh chứ?”
Tôi sửng sốt, không ngờ bà lại hỏi tôi như vậy, trong lòng có chút hổ thẹn, nhưng cũng có chút tủi thân, liền giải thích: “Lúc đó con không hề đồng ý ly hôn với Bùi Minh, chỉ nói quay về nói chuyện lại với Bùi Minh thôi.”
Những lời tôi nói đều là thật, lúc đó những lời nói của bà, thực sự khiến tôi rất hổ thẹn, tôi mới quyết định trở về bàn bạc với Bùi Minh để giải quyết rõ ràng mọi chuyện.
Nhưng lý do thật sự khiến tôi quyết định ly hôn là vì kế ly gián của Đường Hương.
“Tiểu Lâm, dì thật không ngờ con lại là loại người như vậy! Không phải lúc đó con cầm tiền của dì rồi sao? Giới trẻ bây giờ đều như vậy sao? Cầm tiền xong là không giữ lời?”
Mặt tôi đỏ lên, không biết tại sao dì lại hiểu lầm tôi thành như vậy. Lúc đó tôi không hề nói là đồng ý, còn tiền cũng đã trả lại dì rồi mà.
“Dì à, tiền dì đưa con không hề nhận. Sau đó dì còn chuyển tiền vào tài khoản của con, con cũng chuyển lại vào tài khoản cho dì rồi.”
“Đừng có nói những điều này với dì.”
Hình như dì không còn kiên nhẫn nữa, bà ta vung tay lên làm rơi cốc trong tay tôi xuống đất.
Tôi sửng sốt nhìn cốc màu hồng bị vỡ trên mặt đất, không ngờ người mẹ chồng luôn hiền lành điềm đạm, lại có những hành động thô lỗ như vậy.
“Tiểu Lâm, dì hỏi con một câu, rốt cuộc con có ly hôn với A Minh không?”
Lúc này, tôi gần như nín thở.
Dường như cả thế giới đang phản đối tôi kết hôn với Bùi Minh vậy. Hết người yêu cũ của anh lại đến bố ruột anh, mẹ kế anh.
Mặc dù tôi là người phụ nữ đã từng ly hôn, nhưng vẫn còn trong sạch, hoàn cảnh gia đình cũng không xứng với Bùi Minh, nhưng dù sao cũng là người phụ nữ có xuất thân trong sạch.
Sao tôi lại bị coi thường đến mức này cơ chứ?
Tôi cố gắng kiềm chế sự uất ức và căm phẫn trong lòng, lễ phép giải thích: “Dì à, con và Bùi Minh là thật lòng với nhau, cũng sẽ cố gắng sống tốt. Hôn nhân cũng không phải trò chơi, sao có thể nói ly hôn là ly hôn được chứ?”
Mặt dì không còn một chút ôn hòa nào, thay vào đó là khuôn mặt lạnh như băng nhìn tôi, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngoan độc, khiến tôi phải rùng mình. Tôi không thể tin được, người đứng trước mặt tôi, là người lúc trước luôn vui vẻ ôn hòa với tôi sao.
“Tiểu Lâm, dì thật sự rất thích con, vì vậy mới không nhẫn tâm nhìn con bị cuốn vào dòng nước đục của nhà họ Bùi này. Dì hỏi lại một lần nữa, cuộc hôn nhân này, rốt cuộc con có ly hôn hay không?”
Tôi cũng rất kiên định trả lời: “Dì à, nếu như là vì chuyện của con, mang lại phiền phức cho chú dì, thì con thật sự xin lỗi. Nhưng chuyện này con sẽ không nhượng bộ, dù dì có hỏi bao nhiêu lần nữa, con cũng sẽ không ly hôn.”
“Được, được, các người ai cũng rất tốt.” Dì cười cười, “Tiểu Lâm, nếu con đã kiên trì ở bên A Minh, vậy thì, sau này dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cũng đừng trách dì không nhắc con trước.”
Lòng tôi khẽ động.
Cho dù là Đường Hương, hay là dì, tôi luôn cảm thấy trong lời nói của bọn họ ẩn giấu một cái gì đó. Dường như đang nhắc nhở tôi vậy, ở nhà họ Bùi sẽ gặp chuyện gì đó không tốt.
Trong lòng tôi có cảm giác kì lạ, không thể nói ra được.
“Cảm ơn dì, con cũng đã kết hôn với Bùi Minh rồi, sau này dù có xảy ra chuyện gì, bọn con cũng sẽ cùng nhau đối mặt.”
Dì lạnh nhạt cười, tôi luôn có cảm giác nụ cười của dì, có chút gì đó giống như đang thương xót.
Dì không nói dì nữa, mở cửa ra ngoài.
Tôi ngồi một lúc lâu trong phòng nghỉ, đến tận lúc chắc chắn dì đã đi xa, tôi mới rời khỏi.
Ra đến sảnh, liền thấy Bùi Dân em trai Bùi Minh đi về phía tôi.
“Chi dâu, chị vừa đi đâu vậy, vừa nãy anh cả tìm chị suốt.” Lúc Bùi Dân nói, không có hề cười, đôi mắt hoa đào như biết nói, nhìn có vẻ rất phong lưu đa tình.
“Vừa nãy tôi có chút khát, nên vào phòng nghỉ uống chút nước.” Tôi giải thích, âm thầm đánh giá Bùi Dân, rồi lại cảm thán một lần nữa, Bùi Minh và Bùi Dân không hề giống nhau một chút nào.
Có điều, tôi luôn cảm giác có chút gì đó hơi xa cách.
Mặc dù Bùi Dân là em trai Bùi Minh, nhưng nhìn bọn họ giống như bằng tuổi nhau vậy...
“Cái này...Tôi xin mạo muội hỏi anh một cậu, anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Tôi cũng biết, câu hỏi này rất bất lịch sự, nhưng tôi thật sự rất tò mò.
Trực giác nói cho tôi biết, việc chênh lệch tuổi tác giữa Bùi Dân và Bùi Minh, có lẽ phía sau ẩn chứa chuyện gì đó mà không thể nói cho người khác biết.
Mà những chuyện này, có lẽ liên quan đến Bùi Minh.