Tôi lắc đầu, tự giễu nói: "Lâm Đông Mỹ tôi tự thấy nhan sắc và gia thế bình thường, ngay cả tư cách cho anh chơi đùa cũng không có, xin anh đừng lãng phí thời gian và sức lực đối phó tôi, sau này chúng ta đường ai nấy đi, cứ xem như người xa lạ đi."
Nói xong tôi không thèm để ý quay đầu đi thẳng ra ngoài, bỏ Bùi Minh vẫn đang đứng yên tại chỗ với vẻ mặt đáng sợ.
Tôi cũng không hỏi lại những lời tôi nói có đắc tội Bùi Minh, khiến anh ta hủy bỏ dự án hợp tác kia không.
Vì dự án đầu tư này mà tôi đã dùng hết khả năng và sức lực, nếu không thành thì chỉ có thể nói là do ý trời.
Bùi Minh cũng không nuốt lời, rất nhanh đã ký hợp đồng đầu tư với công ty tôi, tiền cũng mau chóng được chuyển tới.
Chú Lý vô cùng vui mừng tổ chức một bữa tiệc chúc mừng nhỏ ở nhà, mời cả tôi và Bùi Minh cùng tới tham dự.
Tôi còn tưởng người bận rộn như Bùi Minh sẽ từ chối kiểu tiệc xã giao này, ai ngờ anh ta lại sắp xếp được thời gian để tới.
Thím Lý làm một bàn đồ ăn đầy ắp, chúng tôi ngồi xung quanh bàn ăn, cũng không biết vô tình hay cố ý mà tôi lại ngồi đối diện Bùi Minh.
Bùi Minh nói chuyện với chú Lý không thèm để ý tới tôi, thấy thế tôi cũng thở phào.
Có lẽ sau khi tôi nói rõ ràng thì anh ta đã nghĩ thông suốt rồi, lãng phí thời gian sức lực lên một đứa con gái như tôi đúng là vô nghĩa.
Tôi cúi gằm mặt ăn cơm, trong lòng chứa đầy tâm sự. Tôi chỉ chăm chăm gắp rau, Lý Nhân thấy vậy liền gắp cho tôi vài miếng thịt, bát tôi biến thành một ngọn núi nhỏ.
"Đông Mỹ, em ăn nhiều thịt một chút đi, đừng chỉ ăn rau như thế, em gầy quá rồi." Lý Nhân cưng chiều nói.
Tôi cười cám ơn Lý Nhân, rồi bất giác liếc qua Bùi Minh, anh ta đang nói chuyện tình hình kinh tế với chú Lý, không hề nhìn qua phía tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy một ánh mắt đang nhìn tôi liền quay đầu lại, thím Lý đang mỉm cười hiền lành, nhưng tôi cảm thấy nụ cười của thím Lý rất đáng sợ, khiến tôi không khỏi nổi hết da gà.
Lý Nhân chốc chốc lại gắp rau cho tôi, nghĩ tới nụ cười của thím Lý, tôi liền thất thần quên cả ăn.
Đột nhiên có một cái gì đó chạm vào chân tôi, tôi cúi đầu nhìn xuống, thì ra là chân Bùi Minh, anh ta đeo một đôi vớ nhẵn mịn trêu chọc chân tôi.
"Á..." Tôi kêu lên, vội đứng bật dậy, tất cả mọi người đều nhìn tôi.
"Đông Mỹ, em làm sao thế, có chỗ nào không khỏe sao?" Lý Nhân hỏi.
"Đúng thế, sắc mặt cháu tệ lắm, hay đi nghỉ ngơi một lát?" Chú Lý quan tâm hỏi.
"Không phải..." Tôi gượng gạo lắc đầu, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Bùi Minh, anh ta đang cúi đầu thờ ơ bóc một con tôm, như thể chuyện không liên quan tới mình.
Tôi hít sâu một hơi cố gắng bình tâm lại, tôi không thể để bọn họ phát hiện chuyện giữa tôi và Bùi Minh, chỉ đành bấm bụng cắn răng ngồi xuống.
"Không sao... vừa rồi cháu chỉ bị hóc xương cá thôi, xin lỗi ạ."
Tôi những tưởng Bùi Minh sẽ bớt làm càn, ai ngờ anh ta lại được nước làm tới, chân anh ta vuốt ve chân tôi rồi dần trượt lên trên, thậm chí còn chạm tới đùi tôi.
May mà chân Bùi Minh chỉ dừng ở đùi tôi chứ không có tiếp tục lên trên nữa.
Tôi sợ tới mức hồn bay phách lạc chỉ có thể trừng mắt nhìn Bùi Minh, ý bảo anh ta đừng làm càn.
Bùi Minh giả lơ cười hỏi tôi: "Cô Lâm à, tại sao cô cứ nhìn tôi vậy?"
Nụ cười đểu giả của anh ta khiến tôi nóng máu, cái gì gọi là ăn cướp còn la làng, giờ tôi đã hiểu rõ.
"Sao thế Đông Mỹ, cháu không có hiểu lầm gì với tổng giám đốc Bùi chứ?" Chú Lý nhạy cảm phát hiện không khí giữa tôi và Bùi Minh có gì đó không đúng.
Tôi ngoài mặt cười nhưng lòng không cười, nhìn chăm chăm Bùi Minh gằn từng chữ: "Không, tổng giám đốc Bùi đẹp trai như thế, ai mà chả nhìn ạ."
Tôi chêm vài câu gây cười thả lỏng bầu không khí, chú Lý cũng được đà khen Bùi Minh.
"Tổng giám đốc Bùi trẻ tuổi tài cao như thế, quả thật là rồng trong loài người, ha ha!"
"Thì ra cô Lâm để mắt đến tôi như vậy." Bùi Minh nhướng mày, sau đó tiện tay để con tôm mới lột xong vào bát của tôi, tôi cảm giác nhà họ Lý nhìn tôi với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa kỳ lạ.
"Ăn đi." Bùi Minh cười, anh ta tự nhiên như thể đây là chuyện bình thường.
Trong ánh mắt đầy thắc mắc của nhà họ Lý, tôi cặm cụi ăn hết con tôm.