Mọi người đều tỏ vẻ đã hiểu ra vì sao vừa rồi tôi lại phản cảm với hành động mở túi của Đường Hương.
Con gái hay xấu hổ mà, để người ta biết trong túi mình có mấy thứ kia đâu có được.
Dì hơi do dự, dường như cũng cảm thấy lục tìm mấy thứ kia trong túi tôi trước mặt mọi người quả cũng hơi bất lịch sự, bèn nhìn về phía bảo vệ đứng bên cạnh.
"Mẹ, mọi người đều là người lớn rồi, cho dù có nhìn thấy mấy thứ đó thì cũng không ai để ý đâu. Huống chi kiểm tra chỉ là làm theo lệ thôi, nếu chỉ có chị dâu không kiểm tra thì đến lúc không tìm được nhẫn mọi người lại nghi ngờ, làm tổn hại đến thanh danh của chị ấy."
Câu nói của Đường Hương làm cho dì vốn đang dao động lại càng thêm kiên quyết hơn.
Tôi giữ cái túi trong tay, không biết nên làm thế nào cho phải.
Lúc này một nhân viên phục vụ bưng ly rượu vang đỏ đi qua, có lẽ là bị trượt chân nên cô ta đụng vào tôi khiến rượu vang đỏ bắn tung khắp người tôi.
Cái túi tôi đang cầm cũng vì cú va chạm này mà tuột khỏi tay rơi xuống đất.
Tôi còn chưa kịp nhặt túi xách lên thì phù dâu của Đường Hương đã nhanh tay lẹ mắt vọt tới nắm chặt lấy cái túi.
Trước đó tôi còn sợ bọn Đường Hương kiểm tra túi xách, nhưng giờ túi đã rơi vào tay bọn họ thì tôi chẳng còn gì phải căng thẳng nữa.
Kiểm tra thì kiểm tra, chuyện tôi không làm chẳng lẽ bọn họ còn có thể ép tôi nhận tội được chắc?
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh cứ liên tục khom lưng xin lỗi, tôi cũng chẳng thèm để ý cô ta.
Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, tự dưng lại có người đụng vào tôi trong thời khắc mấu chốt này à?
Bảo chuyện này không có gì mờ ám còn lâu tôi mới tin.
Tính toán với nhân viên phục vụ cũng đâu có tác dụng gì, tôi bèn huơ tay ý bảo mình không để bụng, cô ta mới nơm nớp lo sợ bỏ đi.
Tay Bùi Minh ôm chặt ngang hông tôi, giúp tôi có cảm giác an toàn, tôi bèn quay đầu cười với anh.
"Chị dâu, chị sẽ không ngại cho bọn em kiểm tra túi chứ?"
Tôi lạnh lùng nhìn Đường Hương diễn trò, chỉ nói "Cứ tự nhiên".
Phù dâu của Đường Hương mở túi đổ đống đồ đạc bên trong ra.
Son, dây chuyền, các loại đồ vật to to nhỏ nhỏ khác.
Một cái nhẫn sáng choang rơi xuống.
Bốn phía lập tức vang lên tiếng xuýt xoa.
"Đúng là cô ta trộm!"
"Cô ta mất trí rồi à? Đến nhẫn kết hôn mà cũng trộm được?"
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng khi nghe đám người này khinh bỉ mắng tôi là kẻ trộm, tôi vẫn không kìm được cảm giác phẫn nộ trong lòng.
Dì ôm ngực, ra vẻ khó mà chịu đựng nổi, đau đớn nói: "Tiểu Lâm ơi, sao con lại làm ra loại chuyện này! Uổng công trước giờ dì thương con như vậy!"
"Dì à, con không lấy nhẫn..."
Đường Hương cũng "tủi thân" rớt nước mắt: "Chị dâu, sao chị có thể làm ra loại chuyện này? Em biết hoàn cảnh gia đình chị không tốt, chị không có tiền, nhưng cũng không cần nhòm ngó nhẫn của em chứ? Chỉ cần chị muốn thì những món đồ trang sức khác em sẽ cho chị tất, nhưng nhẫn cưới liên quan đến việc hôn nhân đại sự của em, sao chị có thể đối xử với em như vậy!"
Tôi tức lộn ruột, nếu không phải đang có nhiều người ở đây thì tôi thật muốn chửi cô ta là đồ điếm giả nai.
Cô ta không chỉ lấy nhẫn giá họa cho tôi mà còn trực tiếp định tội luôn, thậm chí nghĩ sẵn cả lý do cho tôi rồi, là vì nhà nghèo cần tiền.
Thế này là muốn hủy hoại tôi hoàn toàn, để tôi hết đường chối cãi đây mà.
Tôi không biết phải làm sao, bọn họ tìm thấy nhẫn trong túi tôi trước mặt bao nhiêu người, chứng cứ vô cùng xác thực, tôi có 100 cái miệng cũng không giải thích được.
"Vợ tôi sẽ không trộm nhẫn." Sắc mặt Bùi Minh không hề thay đổi, anh vẫn lạnh lùng, ung dung lên tiếng.
"Đã đến nước này rồi mà mày còn nói đỡ cho con đàn bà này à?" Bùi Đặng Hưng vẫn luôn im lặng đột nhiên không kìm được cơn giận mà mắng: "Thằng bất hiếu này, còn không mau ly hôn với cái ngữ dơ bẩn này đi, đừng ở đây làm mất mặt tao!"
Bùi Minh cười nhạt, nói: "Bất cứ thứ gì Đông Mỹ dùng cũng là loại tốt nhất. Thẻ của tôi cô ấy quẹt thoải mái, sao lại thiếu tiền được? Huống chi..."
Bùi Minh ngừng một chút, môi nhếch lên thành nụ cười trào phúng như ẩn như hiện: "Nhẫn kết hôn của tôi và Đông Mỹ đắt hơn chiếc nhẫn này không dưới năm lần, thế thì một chiếc nhẫn cưới tầm thường như thế làm sao lọt được vào mắt xanh của cô ấy. Phải không, Đông Mỹ?"
Nói đến câu sau cùng Bùi Minh quay đầu nhìn tôi, trong đôi mắt sâu sắc ánh lên vẻ cưng chiều dịu dàng.
Mọi người nhìn theo ánh mắt anh về phía tôi, tất nhiên cũng nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên ngón áp út của tôi.
Sắc mặt mọi người biến đổi, một cái nhẫn như vậy không cần nói cũng biết là giá trị hơn xa chiếc nhẫn kim cương bình thường kia rồi.
Tôi thậm chí còn nghe có người nghị luận, rằng đã có chiếu nhẫn quý giá như vậy thì không thể nào lại đi trộm nhẫn kim cương bình thường được.
Tôi thầm cười, không để ý đến những lời bàn tán của người khác nữa, chỉ im lặng nhìn người đàn ông đang đứng bên tôi.
Trời cao tử tế với tôi nhường nào mới có thể ban cho tôi một người đàn ông ưu tú như vậy?
Tôi cũng không để ý đến những ánh mắt kỳ quặc của người khác mà nhón chân hôn nhẹ lên má Bùi Minh.
Người đàn ông này quá tốt, tôi muốn yêu anh, thương anh.
Giờ khắc này tôi không quan tâm đến ánh mắt của người khác, cũng không nghe thấy những tiếng chỉ trích xung quanh, trong mắt tôi, trong tim tôi, chỉ còn chứa mỗi người đàn ông này.
"Mày! Chúng mày!" Chú giận dữ, tức đến mức ngực cũng bắt đầu phập phồng, dì vội vàng đi qua vuốt ngực ông ta, an ủi ông ta không nên tức giận.
"Phản rồi, đúng là phản rồi!" Sau khi ổn định lại nhịp thở, ông ta chỉ tay vào tôi và Bùi Minh mà chửi ầm lên.
"A Minh, sao con có thể chọc tức bố con như vậy? Lúc trước bố con bị bệnh, bác sĩ đã nói thời gian này ông ấy phải được nghỉ ngơi chăm sóc." Dì xuống nước, trách móc Bùi Minh.
Bùi Minh cũng hơi áy náy, dì thấy thế liền hạ giọng: "Dì biết con nóng lòng muốn bảo vệ vợ. Thế này đi, chúng ta báo cảnh sát, để cảnh sát xử lý chuyện này. Dì tin cảnh sát sẽ trả lại sự trong sạch cho Đông Mỹ."
Tôi bắt đầu lo lắng, cũng không phải tôi sợ báo cảnh sát, nhưng tình huống bây giờ tất cả chứng cứ đều nhằm vào tôi, nếu báo cảnh sát tôi sẽ vô cùng bất lợi.
Rất có thể tôi sẽ bị định tội trộm cắp, thậm chí còn có nguy cơ vào tù.
"Không cần báo cảnh sát phiền phức như vậy." Bùi Minh thản nhiên nói, "Chỉ cần xem camera khách sạn là biết ngay kẻ trộm nhẫn rốt cuộc là ai."
Dì giật mình, mất tự nhiên nói: "Nhưng khách sạn to như vậy, số lượng video giám sát quá nhiều, khó mà tra xét được trong thời gian ngắn. Cứ báo cảnh sát để họ xử lý thì hơn."
"Vợ tôi rất thật thà, hôm nay cô ấy chỉ đi lại ở phòng nghỉ và hành lang, chỉ cần xem camera ở hai địa điểm này một tiếng trước là được.
Bùi Minh nói vậy khiến dì hoàn toàn không nói được gì nữa. Bà ta suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý.
Tôi lạnh lùng đánh giá Đường Hương, thấy lúc Bùi Minh nói đến việc kiểm tra camera giám sát trên mặt cô ta không có chút vẻ chột dạ nào, xem ra cô ta đã có chuẩn bị.
Cuộc điều tra camera giám sát kết thúc nhanh chóng.
Trong video quay lại, lúc tôi đi vào phòng vệ sinh đã để túi xách trên bồn rửa mặt. Sau đó một cô gái lén lút đi tới ném chiếc nhẫn vào trong túi tôi!
Mà cô gái kia lại chính là phù dâu của Đường Hương.
Chưa đợi mọi người kịp phản ứng lại, Đường Hương đã nhanh chóng vọt tới giáng một bạt tai vào mặt cô bạn thân của cô ta.
"Đồ khốn! Tôi coi cô là bạn thân, sao cô lại muốn hại tôi!" Phù dâu đột nhiên bị Đường Hương tát một cái thì ngơ ra, sau đó lập tức lắc đầu nói: "Không phải tớ, là..."
Phù dâu còn chưa nói hết, Đường Hương lại giáng thêm một cái tát nữa.
"Chứng cứ vô cùng xác thực, cô còn không nhận!"
Cái tát này vô cùng ác độc, nửa bên mặt phù dâu sưng vù, thậm chí còn chảy cả máu mũi.
Do mặt quá sưng nên đến nói cô ta cũng không nói nên lời, chỉ có thể ú a ú ớ vài tiếng.
Tôi không khỏi kinh hãi trước thủ đoạn tàn nhẫn của Đường Hương. Cô ta xúi giục bạn mình hãm hại tôi, đến khi thất bại lại không chút do dự đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô bạn.
Phù dâu căm hận trừng mắt nhìn Đường Hương như thể còn muốn nói thêm gì đó. Đường Hương lạnh lùng nhìn chằm chằm phù dâu, tôi nhìn thấy vẻ uy hiếp trong ánh mắt lạnh băng đó.
"Nể tình chúng ta là bạn bè, tôi sẽ không báo cảnh sát. Cút đi!"
Ánh mắt phù dâu lộ vẻ sợ hãi, cô ta ngậm miệng, oán hận liếc tôi một cái rồi bị bảo vệ túm cổ ra ngoài.
Tôi cạn lời.
Theo lý thì người xúi giục cô ta là Đường Hương, người trở mặt ăn cháo đá bát cũng là Đường Hương, cô ta muốn hận thì phải hận Đường Hương mới phải chứ, sao lại trừng tôi?
Có điều tôi ngẫm nghĩ một lúc cũng hiểu ra, có vài kẻ cứ thích hiếp yếu sợ mạnh như vậy, Đường Hương là người cô ta không thể chọc vào được, thế nên cô ta chọn kẻ yếu là tôi đây để trút giận.
Sau khi chuyện nhẫn cưới qua đi, khách khứa đều có chút mất hứng.
Dì vội vàng đi hòa giải, một mặt lại nháy mắt ra hiệu với người dẫn chương trình ý bảo anh ta tiếp tục đám cưới.
"Chuyện này không thể cứ như vậy mà xong được." Bùi Minh đột nhiên lên tiếng.
Trong nháy mắt tất cả khách khứa đều nhìn về phía Bùi Minh.
Dì bị mất thể diện trước mặt khách, nhất thời không giữ được vẻ bình tĩnh trên mặt, song vẫn cười gượng hỏi: "A Minh, con thấy có chỗ nào chưa ổn thỏa sao?"
Tôi cũng hơi bực dọc nhìn Bùi Minh.
Mọi chuyện đều đã giải quyết thuận lợi rồi mà, anh còn gì chưa hài lòng chứ?
"Tôi muốn các người phải xin lỗi vợ tôi." Bùi Minh nhìn Đường Hương và dì.
Mặt dì cứng lại, Đường Hương cũng nhìn Bùi Minh với vẻ không tin nổi.
"Lúc trước các người không có chứng cứ xác thực mà đã khẳng định là vợ tôi trộm nhẫn, bôi nhọ cô ấy trước mặt mọi người. Bây giờ nếu đã biết không phải do cô ấy gây ra, không lẽ các người không nên bày tỏ chút gì sao?"
"Thằng mất dạy!" Chú cầm lấy chén trà trên bàn ném vào Bùi Minh.
Bùi Minh hơi nghiêng đầu, chén trà lướt qua mặt anh, rơi xoảng xuống đất.
Ánh mắt Bùi Minh đột nhiên lạnh xuống như trời đông giá rét, Bùi Minh như vậy làm tôi hơi lo lắng.
"Mày có còn coi bố mày ra gì không? Đây là thái độ nói chuyện với bố của mày đấy à?" Sắc mặt chú âm trầm, toàn thân như thể tản ra cơn bão báo động, ánh mắt cứ như hối hận vì đã sinh ra đứa con trai như Bùi Minh vậy.
"Bố, bất cứ ai cũng phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình." Bùi Minh không hề lui bước trước cơn thịnh nộ của bố anh.
Hai bố con cứ giằng co trong trạng thái sẵn sàng giương súng, cứ như thể chỉ cần một mồi lửa là có thể nổ tung ra vậy.