Có lẽ do quá kích động, nên tôi có cảm giác có một thứ gì đó thật ngọt ngào bị nghẹn ở cổ họng, miệng mở to nhưng lại không thể thốt lên lời.
Tôi căng thẳng đến mức không biết phải làm như thế nào cho phải, Bùi Minh vẫn đứng đợi câu trả lời của tôi, thấy tôi mãi không nói gì, nét mặt anh có chút căng thẳng.
“Sao vậy? Không đồng ý sao?”
Tôi vội vàng lắc đầu, Bùi Minh thấy tôi lắc đầu, vẻ mặt liền thay đổi, nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
Sau một lúc lâu, Bùi Minh mới gượng gạo hỏi: “Em không đồng ý thật sao?”
Tôi lại muốn lắc đầu phủ nhận, nhưng lắc đầu lại sợ Bùi Minh hiểu lầm, vội vàng gật đầu.
Sắc mặt Bùi Minh lại càng khó nhìn.
Ngay cả tôi cũng cảm thấy buồn bực, lắc đầu không được, gật đầu cũng không xong, rốt cuộc phải làm sao chứ!
Tôi cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa đây, tôi đã kết hôn hai lần rồi, cũng không còn là con gái mới lần đầu kết hôn, sao lại cảm thấy căng thẳng vậy chứ, thật là buồn cười mà?
Tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy bình tĩnh hơi nhiều, cổ họng cũng không còn cảm giác nghèn nghẹn nữa.
Tôi lặng lẽ nhìn Bùi Minh, đưa tay đến trước mặt Bùi Minh, cất giọng trả lời dõng dạc từng chữ: “Em đồng ý.”
Tôi không hề nghĩ âm thanh của tôi lại kiên định mạnh mẽ đến như vậy.
Bùi Minh có chút nao nao, anh lập tức mỉm cười nắm lấy tay tôi, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của tôi.
“Như vậy, có thể giữ chặt em rồi.”
Tôi có cảm giác tay nặng hơn rất nhiều, chiếc nhẫn khiến tôi cảm nhận được mùi vị của hôn nhân.
Sau khi tôi với Bùi Mạc làm hòa với nhau, tâm trạng của tôi tốt hơn rất nhiều.
Hôm nay, Bùi Minh gọi điện cho tôi, nói anh muốn đưa tôi đi chọn một số trang sức, lát nữa tan làm thì qua đón tôi.
Tôi kéo Molly cùng đến cửa hàng trang sức.
Cửa hàng trang sức này cũng rất nổi tiếng, giá cả cũng là cao nhất thành phố Vũ Hán này. Đương nhiên, những trang sức của cửa hàng khác không thể nào so sánh được với nơi này.
Đúng là trái đất tròn, tôi không ngờ lại gặp Hà Tân Thanh và Trần Mạn Mạn ở đây.
Hà Tân Thanh thân mật ôm eo Trần Mạn Mạn, bọn họ đang xem nhẫn kim cương, chắc là chọn nhẫn kết hôn.
Tôi thầm hừ lạnh, thật không ngờ cặp đôi xấu xa này cũng sắp cưới rồi.
Hà Tân Thanh Và Trần Mạn Mạn cũng nhìn thấy tôi.
“Đúng là oan gia ngõ hẹp.” Hà Tân Thanh lạnh lùng nói.
Trần Mạn Mạn cất giọng mỉa mai.
“Lâm Đông Mỹ, cô mà cũng dám đến đây mua trang sức ư? Mua nổi không đấy?” Trần Mạn Mạn đưa tay ra khoe khoang, hạt kim cương trên tay lấp lánh sáng chói mắt.
“Chậc chậc, kim cương rách đúng là thật chói mắt! Đông Mỹ nhà tôi còn không thèm nhìn đến.” Molly khiêu khích.
“Hứ, mắt cô mù à, tận một ca-ra đấy! Kim cương rách? Cô có biết nhìn đồ không đấy?” Trần Mạn Mạn hừ lạnh, nhìn Molly như nhìn một con quê mùa mới từ nông thôn lên thành phố vậy.
Molly cười lạnh một tiếng, đang định nói thì nhân viên tiếp thị bưng nước ra.
Tôi đưa tay ra nhận lấy.
Ánh mắt Trần Mạn Mạn rơi trên chiếc nhẫn kim cương gắn ngọc lục bảo mà tôi đang đeo, cô ta lập tức sửng sốt, không thể tin trợn tròn mắt.
“Lâm Đông Mỹ, cô lấy đâu ra chiếc nhẫn kia vậy?” Trần Mạn Mạn hỏi tôi, giọng điệu hung ác còn có chút khó chịu, giống như tôi đã làm một chuyện tày trời vậy, nhưng càng giống như đang đố kị hơn.
“Lấy đâu ra? Đương nhiên là chồng người ta tặng rồi! Cô tưởng chồng người ta cổ hủ như chồng cô sao? Tặng nhẫn cưới mà chỉ tặng được nhẫn kim cương rách?” Miệng lưỡi Molly cay độc khiến Trần Mạn Mạn và Hà Tân Thanh mất hết mặt mũi.
Thực ra kim cương một ca-ra không phải nhỏ. Lúc trước tôi kết hôn với Hà Tân Thanh, ngay cả một chiếc nhẫn kim cương nhân tạo cũng không có chứ nói gì đến một ca-ra.
Chỉ là Molly muốn xả giận giúp tôi mới cố ý nói như vậy, để Trần Mạn Mạn và Hà Tân Thanh bị mất mặt.
“Hừ, lấy đá mắt mèo làm giả ngọc lục bảo, chỉ có loại người hèn mọn cô mới làm được thôi.” Rất nhanh Trần Mạn Mạn liền trở lại bộ dáng hung hăng kiêu ngạo, dè bỉu khinh bỉ tôi.
“Phụt.” Molly cười to, “Đúng, cũng chỉ có loại người có ánh mắt thấp hèn như cô mới nhìn ngọc lục bảo cao cấp thành đá mắt mèo thôi. Cô còn không xem lại chiếc nhẫn kim cương kia của cô đi, biết đâu chồng sắp cưới của cô lại lấy kim cương nhân tạo để lừa cô thì sao?”
Tôi thật sự muốn thả ngàn like cho Molly!
Về việc khiến người khác tức phát điên, tôi thật sự bái phục Molly.
Lời này của Molly khiến Hà Tân Thanh với Trần Mạn Mạn tức hộc máu, sắc mặt không ngừng biến đổi lúc đỏ lúc trắng.
Tôi cũng nói hùa theo: “Ồ, Chẳng lẽ Molly đoán đúng nên các người chột dạ? Các người thật sự lấy kim cương nhân tạo giả làm kim cương tự nhiên sao?”
Tôi chỉ nói cho bõ tức nhưng không ngờ sắc mặt của Trần Mạn Mạn và Hà Tân Thanh đột nhiên xám xịt, vẻ mặt như bị nói trúng tim đen.
Tôi thật sự không còn gì để nói.
Năm đó mắt tôi mù hay sao lại yêu phải loại đàn ông hèn mọn như vậy chứ?
Thật sự là kim cương nhân tạo? Vậy mà còn mặt dày nghênh ngang mang ra cửa hàng trang sức khoe khoang, tưởng không ai biết sao?
Lúc này nhân viên mang mấy bộ trang sức sang trọng đưa qua chỗ tôi.
Nhân viên nhiệt tình bày lên trước mặt tôi, mấy bộ trang sức này thiết kế rất đặc biệt, mỗi bộ đều có đầy đủ dây chuyền, khuyên tai, vòng tay.
Trần Mạn Mạn lượn lờ bên cạnh lén nhìn giá của mấy bộ trang sức này, vừa thấy sắc mặt cô ta lập tức xanh mét.
Tôi chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn được một bộ trang sức ngọc lục bảo.
Bùi Minh tặng tôi chiếc nhẫn gắn ngọc lục bảo, vừa vặn phù hợp với bộ trang sức ngọc lục bảo này.
Trần Mạn Mạn nhìn tôi bằng ánh mắt hung ác, lạnh lùng nói: “Làm như giỏi lắm vậy? Chẳng qua là tình nhân của tổng giám đốc Bùi mới có được vài đồng tiền dơ bẩn. Đúng là đồ mặt dày, làm tình nhân của người khác mà còn đắc ý như vậy.”
Người chọn trang sức trong tiệm rất nhiều, giọng nói của Trần Mạn Mạn lại rất cay nghiệt chói tai, nên thu hút sự chú ý của mọi người.
Mọi người nghe thấy tôi là tình nhân, liền nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường.
Thậm chí còn có vài người thì thầm bàn tán.
Molly bực bội định mở miệng bênh tôi, tôi lập tức ngăn cô ấy lại, nhìn điện thoại cũng sắp đến giờ tan làm của Bùi Minh rồi.
Trần Mạn Mạn thấy tôi không nói gì, tưởng đã nói trúng chỗ đau của tôi, càng đắc ý, lớn giọng rêu rao: “Bị tôi nói trúng chỗ đau rồi đúng không? Được người khác bao nuôi đương nhiên nhiều tiền. Lâm Đông Mỹ, không ngờ cô lại bán thân để lấy tiền mua trang sức đấy!”
Tôi nghe những tiếng bàn luận càng ngày càng to, thậm chí còn có người mắng tôi là đồ mặt dày.
Ngay nhân viên bên cạnh cũng nhìn tôi bằng ánh mắt khác.
Trần Mạn Mạn rất đắc ý, vẻ mặt cực kì hả hê. Hà Tân Thanh cũng thờ ơ lạnh nhạt xem kịch vui.
“Có chuyện gì vậy?” Âm thanh lãnh đạm nhưng cũng cực kì lạnh lùng phát ra từ phía sau tôi.
Khóe miệng tôi nhếch lên, Bùi Minh luôn đến thật đúng lúc.
Tôi quay người về phía Bùi Minh, giang hai tay ôm lấy eo anh, cố ý dùng giọng nũng nịu nói: “Chồng à, anh đến rồi, em nhớ anh quá.”
Nghe tôi gọi chồng, những người xung quanh đều biến sắc.
Chắc là không ngờ lại có người làm tình nhân lại kiêu ngạo như vậy, ban ngày ban mặt giữa chốn đông người như vậy lại dám gọi người ta là chồng.
Tôi cảm giác được Bùi Minh bị tôi ôm liền cứng đờ, cơ thể có chút căng thẳng.
Bùi Minh giương mày: “Ồ?”
Bùi Minh có vẻ rất hưởng thụ khi tôi hành động như vậy, điều thể hiện rõ nhất chính là...
Tôi cảm giác được bên dưới Bùi Minh cứng lên rồi.
Mặt tôi tối sầm, mẹ kiếp đúng là cầm thú mà!
Tôi không muốn trở thành trò cười cho người khác ở giữa ban ngày ban mặt như vậy bèn vội vàng buông Bùi Minh ra, đổi sang cầm tay anh.
Tôi vừa chỉ về phía Trần Mạn Mạn, vừa làm bộ tủi thân: “Chồng à, cô ta nói em là tình nhân của anh.”
Ánh mắt anh nguy hiểm nhìn Trần Mạn Mạn.
Từ lúc Bùi Minh xuất hiện, Trần Mạn Mạn liền hoảng hốt sợ hãi nắm chặt tay Hà Tân Thanh, không dám nói một câu nào.
Bùi Minh đảo mắt nhìn những người đang xì xào xung quanh, cuối cùng lạnh lùng nhìn sang Trần Mạn Mạn.
“Không sai, cô ấy chính là tình nhân của tôi.” Bùi Minh dừng một chút, lại nói tiếp, “Nhưng cô ấy cũng là vợ tôi. dù cô ấy có là vợ hay tình nhân thì tôi cũng chỉ có một mình cô ấy.”
Lúc Bùi Minh nói câu này, tay anh nắm chặt tay tôi.
Bàn tay anh thật to, bao trọn lấy bàn tay tôi. Cái cảm giác ấm áp vững chắc này khiến trái tim tôi đập loạn xạ.
Tôi cảm giác như mình không thể thở nổi.
Lúc này tôi chợt nhận ra mình đã yêu Bùi Minh mất rồi.
Không chỉ đơn giản là thích.
“Chọn trang sức xong chưa?” Bùi Minh quay đầu nhìn tôi.
Tôi gật đầu, nhìn Bùi Minh không chớp mắt, dường như nhìn mãi cũng không chán.
Nhân viên niềm nở đưa bộ trang sức đến, Bùi Minh mỉm cười, lần lượt giúp tôi đeo khuyên tai, dây chuyền, vòng tay lên.
“Thật đẹp.” Molly ở bên cạnh vui vẻ hô lên.
Tôi nhìn vào gương, có cảm giác như cả người đều được ngọc lục bảo chiếu sáng, một vẻ đẹp khiến người khác phải rung động.
Ánh mắt Bùi Minh sáng lên, pha một chút kinh ngạc.
“Mi Mi, em nhất định là cô dâu đẹp nhất thế gian này.”
Trái tim tôi run lên, chưa bao giờ hạnh phúc đến vậy, cảm giác ấy ngọt ngào đến mức khiến tôi có chút hoảng sợ.
Tôi cúi đầu không dám nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm, chỉ sợ bản thân chìm quá sâu trong hạnh phúc đó.
“Đông Mỹ, cậu thật hạnh phúc.” Molly nhìn tôi với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
Tôi cũng nở nụ cười chân thành đáp lại cô ấy, khóe mắt lướt nhìn bản thân qua chiếc gương, đuôi mắt lông mày đều toát lên vẻ hạnh phúc, giống như đóa hoa hải đường đang nở rộ tới cực hạn.
Chính Bùi Minh đã đưa tôi từ một phụ nữ tưởng chừng như sắp úa tàn lại nở rộ lên.
Tôi quay đầu lại nhìn Trần Mạn Mạn, cô ta đang nhìn tôi bằng ánh mắt ghen ghét đến mức cực điểm.
Tôi âm thầm cười chế giễu, đã có lúc tôi từng ghen ghét cô ta như vậy.
Còn Hà Tân Thanh lúc nhìn thấy tôi như vậy cũng xẹt qua vẻ kinh ngạc nhưng ngay sau đó ánh mắt chỉ tràn ngập khó hiểu.
“Không thể nào...” Trần Mạn Mạn không tin, “Sao hai người có thể kết hôn?”
Tôi đi đến trước mặt Trần Mạn Mạn và Hà Tân Thanh, nói với giọng chỉ đủ hai bọn họ nghe: “Người đang làm, trời đang nhìn. Hai người tạo nhiều nghiệp như vậy cẩn thận báo ứng đấy.”
Nói xong không thèm để ý bọn họ, liền kéo Bùi Minh đi thanh toán.
Lúc tôi rời khỏi cửa hàng liền nhìn thấy Trần Mạn Mạn bị ngã ở trước cửa, một tay ôm bụng, nằm trước cửa kêu thảm thiết, cả khuôn mặt nhăn nhúm lại vì đau.