Tôi đưa nửa bát cháo còn lại cho anh: "Anh cũng ăn đi."
Bùi Minh khẽ cau mày: "Anh không thích ăn đồ ngọt."
Tôi vẫn cố chấp đưa thìa không chịu nhượng bộ: "Nhiều như vậy, một mình em không ăn hết được, đổ đi thì quá lãng phí. Hay là anh thích sạch sẽ chê đồ em ăn dở nên bẩn?"
Bùi Minh liếc tôi một cái, nhận lấy thìa chậm rãi ăn.
Tôi cũng lấy một cái bánh bao kim sa ăn, tôi có thể cảm giác được ánh mắt của anh luôn đặt trên người mình. Tôi giả vờ như không biết, cắn từng miếng từng miếng một, nhưng cảm giác ăn chẳng có mùi vị gì.
"Lúc em ăn trông rất đẹp."
Tôi ngẩng mạnh đầu, chỉ thấy anh đang yên lặng nhìn mình, khóe môi mím chặt cong lên lạnh nhạt, có cảm giác vừa dịu dàng vừa thờ ơ.
Trái tim như đập lệch một nhịp, tôi xấu hổ vội vàng nghiêng đầu đi, hấp tấp đưa cho anh một cái banh bao kim sa khác để bớt lúng túng.
Tôi nhập viện gần một tuần, trong khoảng thời gian đó, Molly mãi không thấy tôi trở về cực kỳ nên lo lắng không dứt. Cô ấy gọi điện cho tôi, sau khi biết được tôi bị Hà Thục Vân đánh nhập viện, cũng có đến thăm mấy lần.
Lúc cô ấy đến trùng hợp đụng phải Bùi Minh, hai mắt cô ấy tỏa sáng đánh giá Bùi Minh từ trên xuống dưới một hồi lâu, cô ấy quơ quơ nắm đấm uy hiếp: "Anh mà dám đối xử tệ với Đông Mỹ, cần thận tôi xử đẹp anh."
Trong lòng tôi vô cùng cảm động, sau này nhất định phải giới thiệu cho cô ấy một người đàn ông thật tuyệt vời mới được.
Sau khi xuất viện, Bùi Minh định dẫn tôi đi ăn cơm, nhưng ăn thanh đạm mấy ngày nằm viện tôi đã ngán tận cổ rồi, thế là tôi nói muốn đi ăn lẩu.
Bùi Minh dẫn tôi đến một cửa hàng lẩu dê nổi tiếng.
Trong tiệm bật máy sưởi rất lớn, mặc chiếc áo bông dày khiến tôi không khỏi toát mồ hôi, liền đem áo khoác cởi ra vắt trên ghế, chỉ mặc một chiếc áo len màu đen bó sát vào người.
Tôi không gầy yếu như những cô gái trẻ kia, chỗ cần lồi thì lồi chỗ cần lõm thì lõm, có thịt nhưng không hề béo. Tôi mặc chiếc áo len màu đen bó sát như vậy, vừa vặn khoe khóe những điểm hoàn mỹ trên người.
Bùi Minh nhìn tôi, ánh mắt khẽ trầm xuống, trong đôi mắt dường như ánh lên tia u tối nào đó.
Tôi vội vàng cúi đầu, không dám đối mặt với Bùi Minh, hai tai cũng theo đó mà đỏ rực lên.
Chúng tôi ăn xong lẩu cũng không vội trở về mà tản bộ dọc theo đường Tân Giang. Đi được một lúc tôi có chút mệt mỏi, Bùi Minh liền dẫn tôi đến ghế dài bên bờ sông ngồi nghỉ.
Bên kia bờ sông cũng không biết có hoạt động gì mà bắn pháo hoa, những chùm sáng trong màn đêm nở rộ, dòng sông phản chiếu những tia sáng lóa mắt, rực rỡ sáng lạn, vô cùng mê người.
Tôi ngẩng đầu nhìn pháo hoa, cảm thán nó thật rực rỡ, những ngày làm việc tồi tệ cũng đều theo gió bay xa.
Tôi chợt nghĩ, hình ảnh đẹp như vậy nhất định phải lưu giữ lại mãi mãi mới được. Quay đầu cầm điện thoại chụp ảnh lại phát hiện Bùi Minh không hề chớp mắt mà nhìn mình.
Pháo hoa rực rỡ phản chiếu lại tia đen thẫm trong mắt anh, một cảm giác rung động từ trái tim bỗng dâng lên khiến khuôn mặt tôi bỗng chốc nóng lên: "Sao anh không ngắm pháo hoa."
"Em ngắm pháo hoa, còn anh ngắm em." Bùi Minh nói.
Bùi Minh không phải là người thích nói lời ngọt ngào, nhưng những hành động lơ đãng ngẫu nhiên của Bùi Minh khi chung sống với nhau thật sự khiến phụ nữ phát cuồng.
Tôi cảm giác đầu óc trong nháy mắt trở nên trống rỗng, bên tai chỉ nghe được từng đợt từng đợt tiếng pháo hoa. Lúc lấy lại được tinh thần thì bờ môi Bùi Minh đã gần trong gang tấc.
Tôi vô thức rụt người lại: "Vừa ăn cơm xong, trong miệng có mùi..."
Tôi biết rõ Bùi Minh thích sạch sẽ, không nghĩ tới anh chỉ nhàn nhạt cười nói:
"Không sao..."
Bờ môi hai người kề nhau, đây coi như lần đầu tiên tôi hôn anh.
Người tôi cứng đơ còn chưa kịp phản ứng lại, nhưng sau khi đã quen dần liền bắt đầu thả lỏng người tiếp nhận, chủ động phối hợp...
Mới đầu, Bùi Minh chỉ khẽ hôn qua liền dừng lại nhưng sự chủ động của tôi dường như đã kích thích ngọn lửa trong người anh, Bùi Minh ngày càng thô bạo điên cuồng bá đạo hôn lấy tôi.
Chẳng biết từ lúc nào tôi và anh từ trên ghế dài lăn xuống bãi cỏ, môi với răng quấn quýt triền miên.
Bãi cỏ gần bờ sông ướt đẫm sương lạnh, lúc này tôi mới chú ý tới, Bùi Minh nằm phía dưới thay tôi ngăn lại khí lạnh ban đêm...
Hô hấp của cả hai bắt đầu trở nên dồn dập nóng bỏng, trong mắt Bùi Minh mơ hồ ánh lên ngọn lửa, tim tôi đập mạnh, vội nói: "Em không muốn ở đây..."
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, tôi dường như thấy anh nở nụ cười, khẽ ừ một tiếng: "Em yên tâm, anh chưa có mất trí như vậy."
Giọng nói trầm thấp, quyến rũ khiến người khác điên cuồng.
Bùi Minh tìm một khách sạn, trong phòng được bày trí rất đẹp mắt theo phong cách nông thôn Địa Trung Hải, mang đến hơi thở tươi mát.
Ánh đèn mập mờ không rõ trên tường lại càng khơi dậy dục vọng nguyên thủy nhất của đôi nam nữ.
Vừa vào cửa cả hai đã bắt đầu hôn điên cuồng, cả người tôi nóng lên xua tan hết mọi chần chừ ngại ngùng, cơ thể và nội tâm của tôi đều khát khao người đàn ông này. Tôi chủ động cởi nút áo sơ mi của Bùi Minh.
Quần áo của họ vương vãi từ cửa phòng đến chân giường.
Tôi lấy bao cao su từ đầu giường ra đưa cho Bùi Minh.
Bùi Minh nheo mắt nguy hiểm nhìn tôi, tôi giải thích: "Từ lần trước, em bị ám ảnh tâm lí."
Ân oán của tôi cùng Hà Tân Thanh còn chưa kết thúc, nếu như lúc này mang thai, tôi sợ nhà họ Hà sẽ khiến tôi mất đi đứa con.
Lần này có ông trời phù hộ nên chỉ bị kinh sợ đôi chút. Nếu tôi thật sự mang thai thì sao đây? Tôi không dám tưởng tượng đó sẽ nỗi đau xé lòng tới mức nào.
Tôi chưa có khả năng bảo vệ đứa con của mình.
Bùi Minh nhìn tôi, không nói gì, cầm lấy bao cao su.
Đây chỉ là chuyện nhỏ, cả hai đều không để trong lòng.
Lần đầu tiên của tôi và Bùi Minh là một cơn ác mộng, bởi vậy tôi luôn bị ám ảnh. Nhưng hôm nay tôi mới biết, lên giường với người đàn ông mình thích là một điều cực kỳ thỏa mãn và sung sướng.
Tôi nghĩ, tôi thật sự đã thích Bùi Minh.
Có lẽ lúc đầu đồng ý kết hôn với anh là có mục đích, có suy tính vì đứa bé, cũng có vì báo thù, tôi lúc đó chỉ có chút thiện cảm với anh.
Nhưng trải qua những tháng ngày bên nhau, bất tri bất giác tôi đã thích Bùi Minh, rơi vào lưới tình với người có tên là Bùi Minh, đời này chỉ muốn bên anh mãi mãi.
Đúng như lời ca tục tằn kia, tình yêu tới nhanh tựa như vòi rồng.
Bùi Minh phủ trên người tôi, chậm rãi hôn lấy cần cổ, giống như đang thưởng thức điểm tâm sau bữa ăn.
"Đi tắm không?" Bùi Minh hỏi.
Tôi bị anh giày vò mệt rã rời, cả người đau nhức, chỉ muốn nằm trên giường nghỉ ngơi: "Anh đi đi."
"Ừ."
Bùi Minh nhẹ giọng ừ một tiếng rồi ôm lấy tôi đi vào phòng tắm.
Tôi cực kỳ hoảng sợ, vội la một tiếng bảo Bùi Minh thả tôi xuống. Bùi Minh nhíu mày: "Không phải em nói anh đi tắm à?"
Đôi mắt anh u tối đầy ham muốn chưa thỏa mãn. Tôi đương nhiên biết anh muốn làm gì liền nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng em không nói anh mang em vào."
"À?" Bùi Minh không phản ứng, mí mắt cũng thèm giương lên đã thả tôi vào bồn tắm: "Muộn rồi."
Bùi Minh , tên khốn kiếp!
Đồng hồ sinh học của tôi rất đúng giờ, sáng sớm hôm sau tôi đã tỉnh dậy.
Cả người đau nhức, đặc biệt là vùng đùi và eo vô cùng nhức mỏi. Tôi hung hăng trừng mắt nhìn Bùi Minh đang ngủ say bên cạnh. hận không thể tát cho anh hai bạt tai.
Ngồi dậy nhìn cả căn phòng bừa bộn, tôi lập tức sững sờ.
Quần áo trải dài từ cửa phòng đến tận bên giường, tôi thậm chí nhìn thấy áo ngực bị người đàn ông kia xé hỏng.
Tôi đau đầu đỡ trán, tối hôm qua rốt cuộc đã điên cuồng đến mức nào.
Tẹo nữa nhân viên dọn dẹp phòng, sẽ nghĩ như thế nào về chúng tôi đây?
"Tỉnh rồi à?" Bùi Minh nheo mắt nhìn tôi, giọng nói trầm thấp vô cùng dịu dàng.
Ngón tay tôi chỉ đến chiếc áo ngực đã biến thành hai miếng vải rách, tức giận nói: "Anh nói xem?"
Bùi Minh nhìn hai mảnh vải rách kia, nhíu mày, thản nhiên nói: "Chút nữa đi mua với em."
"Vấn đề không phải thế?" Tôi cảm giác gân xanh trên trán giật giật có tiết tấu.
Không có áo ngực, tôi mặc cái gì?
Cánh tay dài của Bùi Minh luồn qua eo tôi, kéo tôi vào lòng anh.
"Ừ, ngủ với anh một lát nữa đi, đây mới là vấn đề cần quan tâm."
Tôi lập tức nghẹn lời.
Cứ như vậy đi, dù sao cũng đã bị xé hỏng còn có thể làm gì. Huồng hồ hình như tôi cũng góp sức không ít...
Tối hôm qua, rốt cuộc tôi đã đói khát đến mức nào đây?
Nghĩ đến đủ loại hình ảnh tối hôm qua, tôi không khỏi mặt đỏ tim đập, vội vàng đem những hình ảnh xấu hổ kia ném ra sau đầu, tối hôm qua tôi cũng ngủ không ngon, bây giờ quan trọng nhất là ngủ bù...
Qua mấy ngày, Bùi Minh lái xe đến Nam Lâm Uyển đón tôi đi gặp bố mẹ anh.
Tôi và Molly ôm nhau lưu luyến không nỡ rời xa nhau , cô ấy oán trách nhìn tôi: "Đông Mỹ, cậu bây giờ đã giải quyết xong chuyện chung thân đại sự, cũng đừng quên tình hữu nghị cách mạng của chúng ta."
Tôi cười cười: "Yên tâm, nếu như gặp được người đàn ông tốt tớ nhất định sẽ giới thiệu cho cậu.”
"Trai đẹp! Tớ muốn trai đẹp!" Ánh mắt Molly lập tức sáng rỡ, "Tệ lắm cũng phải đẹp trai hơn chồng cậu mới được."
Tôi nhìn Bùi Minh cách đó không xa bật cười: "Vậy thì e rằng cậu phải làm gái ế rồi."
"Định mệnh! Tình bể bình thế này muốn tớ ghen tỵ chết phải không." Molly vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Tôi tạm biệt Molly lên xe Bùi Minh.
Đứa con dâu không nên thân này cuối cùng cũng phải gặp bố mẹ chồng rồi, trong lòng tôi hồi hộp không thôi, tên Bùi Minh này sao lại không nói sớm cho tôi biết ? Tôi còn chưa chuẩn bị tốt mà.
Tôi bảo Bùi Minh lái xe tới thẩm mỹ viện làm tóc và spa, lúc này tinh thần tôi đã tốt lên rất nhiều.
Khi đi ra thấy Bùi Minh vẫn đang ngồi trên sô pha thẩm mỹ viện đọc báo giết thời gian.
Cô tư vấn thẩm mỹ bên cạnh cười tươi tắn nói: “Thưa quý khách, hai tiếng trời cô làm spa thì chồng cô vẫn ở đây chờ cô, không hề than phiền một câu nào, người đàn ông tốt như thế thời buổi này có đốt đèn lồng cũng không tìm được đâu.”
Lòng tôi bỗng dâng lên niềm hạnh phúc ngọt ngào, tôi đi tới bên cạnh Bùi Minh thân mật ôm lấy cánh tay anh rồi đặt lên khuôn mặt anh một nụ hôn.
“Chồng ơi, cám ơn anh.”
Bùi Minh vẫn bình thản gấp tờ báo trong tay lại rồi cất lên giá, “Tối rồi hãy cám ơn anh.”
Trong đầu tôi bỗng hiện lên những cảnh tượng đỏ mặt của chúng tôi lần trước, mặt tôi đỏ rực lên.
Tôi nghĩ sau này sẽ không thể sống chung với Molly được nữa nên sau lần triền miên ở khách sạn hôm ấy, tôi liền về Nam Lâm Uyển ở với Molly một thời gian coi như tạm biệt.
Từ lúc đó, tôi vẫn chưa ngủ với Bùi Minh thêm lần nào.