• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 24: ĐÁNH NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI TRƯỚC MẶT TÔI?

“Tôi, tôi....” Trần Mạn Mạn không nói lên câu.

Tôi liếc thấy bên cạnh cửa nhà vệ sinh có một chậu nước bẩn của một cô vừa lau nhà xong, bèn chạy qua đó nhấc chậu nước lên hất thẳng về phía Trần Mạn Mạn và Hà Tân Thanh.

Trần Mạn Mạn và Hà Tân Thanh không ngờ tới tôi lại đột nhiên làm vậy, không kịp phòng bị, cứ thế hứng trọn chậu nước.

Tôi đáp lại họ một nụ cười lạnh nhạt: “Trả cho các người.”

Gân xanh bên thái dương của Hà Tân Thanh giật đùng đùng, tôi biết, Hà Tân Thanh đã đạt tới giới hạn của sự phẫn nộ, chỉ bởi vì ở đây là nơi công cộng, không giống chốn không người như trong thang bộ ban nãy cho nên mới hắn kìm nén mà không lên cơn.

Nhưng Trần Mạn Mạn lại không tốt tính như vậy, cô ta sững ra một lát rồi đột nhiên hét lên chói tai: “Lâm Đông Mỹ, mày lại dám hất tao, xem tao hôm nay lột da mày thế nào!”

Trần Mạn Mạn xông tới định đánh tôi lại bị Bùi Minh đang đứng trước mặt tôi túm lấy cổ tay.

Anh liếc Trần Mạn Mạn một cái lạnh băng: “Đánh người phụ nữ của tôi trước mặt tôi?”

Trong giọng nói của anh mang khí thế oai nghiêm khiến Trần Mạn Mạn sững lại kinh hãi, cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt không cam lòng, vẫn muốn đấu đá tiếp nhưng lại bị Hà Tân Thanh bên cạnh kéo lại.

“Mạn Mạn, món nợ này chúng ta để sau hãy tính.”

Hà Tân Thanh kéo Trần Mạn Mạn vẻ mặt không cam lòng lại, đang định rời đi thì bị Bùi Minh quát đứng lại.

Bùi Minh nhíu mày, ngữ khí thờ ơ song lại ẩn chứa cơn giận khó mà nắm bắt.

“Sao? Đánh người phụ nữ của tôi lại muốn đi dễ dàng vậy à?”

“Cô muốn thế nào?”

Lời này của Hà Tân Thanh không phải nói với Bùi Minh mà là nói với tôi.

Theo hắn nghĩ thì là do ý của tôi nên Bùi Minh mới gây khó dễ như vậy.

Thế nhưng đến tôi cũng không biết tại sao Bùi Minh lại đột nhiên bảo vệ tôi. Muốn đùa bỡn hay chỉ đơn thuần là thương hại tôi giống như lần trước đưa tôi đi hóng gió?

Bùi Minh lấy điện thoại ra gọi một cú.

Chẳng mấy chốc, trưởng khoa bệnh viện dẫn theo hai bảo vệ hùng hùng hổ hổ bước tới.

Bọn họ thấy toàn thân Bùi Minh ướt sũng, đầu tiên là vồn vã nhận lỗi, sau đó sai bảo vệ đưa hai tên gây chuyện là Hà Tân Thanh và Trần Mạn Mạn ra ngoài.

Mặt Hà Tân Thanh còn đen hơn đít nồi. Đối với loại đàn ông xuất thân nghèo khó như hắn thì thể diện quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Bị bảo vệ đuổi ra ngoài với việc hắn tự mình đi ra khác một trời một vực, là mất hết thể diện.

Trước khi đi Hà Tân Thanh hung dữ trừng tôi một cái: “Lâm Đông Mỹ, coi như cô giỏi. Cô cứ đợi đấy mà xem, còn chưa biết ai hơn ai đâu.”

Trong khách sạn.

Bùi Minh đang tắm.

Anh rất ưa sạch, ban nãy bị Trần Mạn Mạn hất nước, mặc dù nước đó không bẩn nhưng anh vẫn tìm một khách sạn thuê phòng để tắm.

Tôi không muốn có thêm bất cứ dính líu gì tới Bùi Minh, nhưng lần này cũng coi như anh đã giải vây cho tôi. Vốn định cảm ơn nhưng anh lại nói đợi thay quần áo sạch rồi nói.

Nếu tôi cứ thế mà đi thì đúng là chẳng ra gì, nên đành ngồi trên giường bên ngoài dùng túi chườm đá đắp lên bên má đang sưng vù.

Hà Tân Thanh và Trần Mạn Mạn đều ra tay rất tàn độc, không hề nể nang. Mặt tôi sưng tới mức gần như to gấp đôi bình thường, vừa đắp túi chườm đá lên đã cảm nhận rõ một cơn đau nóng rát.

Bùi Minh đi ra từ phòng tắm, trên người khoác một chiếc áo tắm rộng, từ cổ của áo tắm tôi có thể thấp thoáng nhìn thấy cơ bắp khỏe đẹp của Bùi Minh lộ rõ vẻ cuốn hút.

Bùi Minh đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, rất tự nhiên cầm lấy túi đá trong tay tôi giúp chườm mặt.

Động tác của anh rất tự nhiên, cứ như chúng tôi đã là người yêu lâu năm vậy.

Tôi lại rất mất tự nhiên, cơ thể dần dần ngiêng sang một bên.

“Ngồi im, không muốn chườm sao?” Bùi Minh nhíu mày.

Tôi ngại ngùng nói: “Tổng giám đốc Bùi, không cần anh phải nhọc công, tôi có thể tự làm.”

Bùi Minh vẫn chỉ nhíu mày, không nói gì. Tay anh vòng qua sau đầu tôi, dùng lực không cho tôi phản kháng lại, khiến tôi không cách nào trốn được, chỉ đành để anh tùy ý chườm giúp.

Tôi vì hành động dịu dàng lại mạnh mẽ này của anh mà tim đập nhanh hơn một chút.

Nhưng ngay sau đó tôi lại vì nhịp đập của trái tim mà cảm thấy hoảng hốt vô cùng.

Tôi cảm giác được trái tim mình giống như bị con sâu cắn ra một vết nhỏ, tôi sợ hãi, run rẩy, nhưng lại cảm nhận được một thứ cảm giác ngọt ngào trước nay chưa từng có.

Tôi thế này là sao chứ...?

Thấm thoắt túi chườm đá tan hết rồi.

Anh nhìn tôi, hỏi: “Còn đau không?”

Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, liền đụng trúng con ngươi sâu thẳm như đáy hồ của anh. Giờ tôi mới phát hiện lúc Bùi Minh nhìn mình ánh mắt anh rất chăm chú, trong con ngươi sâu và đen trong suốt, dường như chỉ có thể in bóng một mình tôi....

Hai gò má tôi hồng tựa đám mây ráng chiều, chỉ cảm thấy trái tim hoảng loạn chưa từng, một cảm giác ngọt ngào đến đáng sợ từ trái tim lan tới nơi cổ họng...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK