Hà Thục Vân tuy rất hung hăng nhưng dù sao tuổi đã lớn, động tác chậm chạp không nhanh nhẹn, tôi dễ dàng bắt lấy cây gậy của bà ta.
Tôi vừa kéo mạnh, cây gậy trong tay Hà Thục Vân đã tuột ra, mất đi cây gậy, bà ta liền té xuống đất.
Hà Thục Vân vừa té liền không đứng đậy được, bà ta giống như một con chó ghẻ kêu gào dưới đất: "Đánh người kìa bà con ơi, con điếm thấp hèn này muốn đánh chết bà lão này rồi, mọi người mau tới phân xử giúp tôi dạy dỗ con mất dạy này với."
Tuy đang ở trong phòng Vip nhưng chuyện đã ồn ào như thế cũng khó để không ai nghe thấy, một số người nhiều chuyện không kìm được đi tới hóng chuyện.
Tôi cười mỉa mai rồi móc điện thoại ra nói với Hà Thục Vân: "Quậy đủ chưa, hay tôi quay lại bộ dạng khóc lóc thê thảm này của bà nhé, đăng lên mạng không biết người mất mặt là ai đâu."
Hà Tân Thanh nãy giờ vẫn thờ ơ đứng bên cạnh lập tức sầm mặt.
Hắn ta từ nhỏ sống cơ cực, có thể lăn lộn tới vị trí như ngày hôm nay thì thể diện là thứ quan trọng nhất, Hà Tân Thanh vội vàng ra hiệu cho Trần Mạn Mạn đỡ Hà Thục Vân dậy.
Hà Thục Vân thấy Hà Tân Thanh không vui sao còn dám ăn vạ nữa, bà ta đứng bật dậy nhanh còn hơn cả thỏ, cũng không cần Trần Mạn Mạn đỡ.
"Lâm Đông Mỹ, cô đúng là giỏi thật đấy, mẹ tôi hơn năm mươi rồi mà cô còn đánh bà ấy." Hà Từ Thần sầm mặt nhìn tôi.
"Nực cười, mẹ anh đánh tôi chẳng lẽ tôi đứng yên chịu đòn?"
Tôi dường như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời, logic của cái nhà này bị chó gặm hết rồi, bọn họ chỉ cảm thấy yêu cầu của bọn họ là đúng, tất cả những việc họ làm đều là điều đương nhiên, người khác chỉ cần trả đòn một chút liền là chuyện mất nhân tính không thể tha thứ.
"Ông xã, đừng chấp thứ đàn bà thấp kém này, bây giờ cô ta cũng chẳng qua là chó nhà có tang, không có thứ gì trong tay, chấp nhặt với loại người này chỉ tổ mất thân phận thôi." Trần Mạn Mạn khinh miệt nhìn tôi, cô ta kéo cánh tay Hà Tân Thanh nũng nịu nói.
Tôi không khỏi cười lạnh liếc nhìn Trần Mạn Mạn: "Trần Mạn Mạn, niệm tình là bạn học cùng trường thời đại học, tôi cho cô một cơ hội, đứng ép tôi tiết lộ chuyện xấu của cô, ngoan ngoãn im miệng đi."
Trần Mạn Mạn mặt trắng bệch không dám nói thêm một câu nữa.
"Lâm Đông Mỹ, có gì thì cô cứ nhằm vào tôi, đừng uy hiếp Mạn Mạn, nói thật cho cô biết, ban đầu tôi ở bên cô là vì tiền mà thôi." Trên mặt Hà Tân Thanh như viết rõ hai chữ "mất kiên nhẫn" và "chán ghét".
Tôi cười ha hả, không ngờ hắn ta lại nói như thế, Hà Tân Thanh tưởng tôi còn vương vấn, vừa yêu lại vừa hận hắn, nên mới châm chích Trần Mạn Mạn như thế.
Trên đời sao lại có thằng đàn ông vừa mặt dày vừa tự kỷ như vậy được.
Tôi chỉ muốn xông lên quăng cho Hà Tân Thanh hai bạt tai, đánh nát cái miệng tự cao tự đại của hắn ta.
Lúc này, đằng sau bỗng truyền tới giọng nói hờ hững của một người đàn ông, giọng nói như nước sông lạnh mát kéo lý trí tôi trở về.
"Thì ra em ở đây."
Bùi Minh đi tới bên cạnh rất tự nhiên ôm lấy eo tôi.
Tôi cứng đơ người, vô ý thức muốn đẩy Bùi Minh ra.
Bùi Minh nhíu mày, anh ta thân mật vén lại tóc tôi, nhỏ giọng nói: "Cô không muốn dạy cho bạn trai cũ một bài học à?"
Tôi ngẩn người nhìn ba người nhà Hà Tân Thanh đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm Bùi Minh.
Ánh mắt tôi đầy thỏa mãn, đúng thế, chẳng phải tôi muốn chọc tức họ sao? Nếu Bùi Minh chịu giúp đỡ thì sao tôi lại không phối hợp?
"Sao lại chạy tới đây thế, làm anh tìm em gần chết." Bùi Minh cười khẽ, đôi mắt anh ta đen láy sáng rực như hai viên đã quý, dưới ánh đèn trông dịu dàng như nước, dễ dàng khiến phụ nữ nằm rạp dưới chân xin chết.
Tôi không quen kiểu diễn trò như vậy, gượng gạo không biết phải phản ứng như thế nào, may Bùi Minh cũng không cần tôi phối hợp, tỉnh queo nhìn đám Hà Tân Thanh.
"Mi Mi, đây là..."