“Giao dịch gì cơ?” Giọng tôi run rẩy.
Bùi Minh cúi xuống thì thầm bên tai tôi, “Một cuộc giao dịch mà cả hai chúng ta đều có lợi.”
“Nội dung cụ thể của cuộc giao dịch này là gì…” Trong đầu tôi hiện lên một suy nghĩ, rồi lại bị chính suy nghĩ này làm cho giật mình hoảng sợ, không dám nghĩ tiếp nữa.
Giữa nam và nữ thì còn có thể là giao dịch gì nữa?
Bùi Minh im lặng nhìn tôi, không đáp.
Dường như tất cả đều nằm trong sự im lặng đó.
“Ba ngày sau, tôi sẽ đợi cô ở phòng 6901 khách sạn Khải Việt.” Một lúc lâu sau Bùi Minh mới chậm rãi lên tiếng, kết thúc cuộc nói chuyện ngắn ngủi của chúng tôi.
Miệng tôi đắng nghét. Toàn những chuyện gì thế này, người đàn ông đó lại đưa ra đề nghị giao dịch da thịt ngay giữa đám tang bố tôi.
Tôi thật sự muốn tát cho anh ta một cái lật mặt, nhưng hai chữ báo thù như một miếng bánh ngon lành đầy hấp dẫn khiến tôi không thể từ chối…
Ba ngày sau, tôi đến khách sạn Khải Việt đúng như đã hẹn.
Trong khoảng thời gian này, tôi đã điều tra Bùi Minh, người này là cũng là một nhân vật có máu mặt ở Vũ Hán, dạng như kiểu Hà Tân Thanh chắc chắn không so được với anh ta.
Bây giờ tôi đã đến bước đường cùng, muốn trả thù chồng trước thì ngoài ‘vốn có sẵn’ này ra tôi còn lợi thế gì đâu?
Lớp chăn dưới người bị tôi vò nhăn nhúm, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Cửa phòng bật mở, Bùi Minh bước vào.
Trong ánh đèn mờ ảo, dáng người cao lớn của anh ta đứng trước mặt tôi. Tim tôi chợt đập thình thịch như trống dồn, chỉ hận không thể phá vỡ lồng ngực tôi.
Cho dù nhìn thấy Bùi Minh bao nhiêu lần tôi vẫn có cảm giác áp lực nói không nên lời.
“Chồng cô chưa bao giờ động đến cô?” Ánh mắt Bùi Minh nhìn tôi vô cùng lạnh lẽo, tôi không kìm được mà rùng mình.
“Chưa bao giờ… đây là lần đầu tiên của tôi.” Tôi thành thật nói.
Trong bóng đêm hình như Bùi Minh nhướng mày, tôi nghe thấy anh ta châm chọc cười lạnh: “Lần đầu tiên? Tôi nhớ cô kết hôn từ hai năm trước?”
Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng bừng, cảm giác xấu hổ phủ chụp lên tôi, “Tôi… chồng trước của tôi – Hà Tân Thanh nói là anh ta bị lãnh cảm tình dục.”
“Lãnh cảm tình dục?” Tôi gần như nghe thấy tiếng cười khẽ đầy chế giễu của Bùi Minh, sự khinh bỉ không nói được bằng lời, “Là do cô không đủ quyến rũ chứ gì?”
Tôi cảm giác như mình vừa bị giáng cho hai cái tát, hai tai nóng rát, xấu hổ không biết chui vào đâu nữa. Nhưng lại không tìm được câu nào để phản bác lại Bùi Minh.
“Có phải là lần đầu tiên hay không tôi sẽ đích thân kiểm tra.” Bùi Minh cởi cái áo vest đắt tiền ra treo lên giá áo, “Cởi ra.”
Giọng nói của anh khàn khàn, rất gợi cảm.
Tôi nghiến răng, run rẩy cởi quần áo. Dáng người tôi rất đẹp, giống như một con trai bị người ta lột mất vỏ, để lộ ra phần thịt trắng ngọc ngà.
Tôi cúi đầu đặt áo ngủ, không nhìn thấy vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt người đàn ông.
“Dạng chân ra.”
Tôi chậm chạp mở hai chân, tim đập như sấm rền.
Người đàn ông ấy thong thả đi găng tay y tế vào, tôi bất chợt co rúm cả người, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Thế mà lại dùng tay.
Tôi cắn rắng chịu đựng, nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng xám, nghĩ đến tất cả những gì mà Hà Tân Thanh đã làm với tôi.
Tôi thầm thề, hôm nay Lâm Đông Mỹ tôi phá được cái màng này thì sau tôi phải khiến cho cái gã cặn bã Hà Tân Thanh kia mất một miếng thịt!
Cơ thể bỗng nhẹ đi, thấy Bùi Minh ra ngoài, cởi găng tay vứt vào thùng rác, tôi sững sờ, “Thế là xong rồi?”
Tôi… hình như chưa bị phá…
“Kiểm tra hàng.”
Bùi Minh cầm giấy ăn thong thả lau ngón tay, ngón tay của anh ta rất đẹp, thon dài, trắng trẻo như thể một tác phẩm nghệ thuật, dưới ánh đèn màu trắng sứ trông như một tác phẩm nghệ thuật.
Tôi nhìn chằm chằm vào ngón tay của anh ta một lúc lâu, tưởng tượng ngón tay xinh đẹp ấy vừa nãy đã vào trong cơ thể tôi, mặt tôi nóng lên, quay đi chỗ khác.
“Kết quả… kiểm tra hàng như thế nào?” Tôi lí nhí hỏi.
Bùi Minh lười biếng ngồi trên sofa, đưa mắt nhìn tôi, “Bây giờ, cô có tư cách để đàm phán với tôi rồi.”
Những ngón tay của Bùi Minh gõ chầm chậm lên thành ghế sofa, thong thả nói: “Vì một vài lý do nên tôi cần kết hôn với một phụ nữ biết nghe lời.”