Tôi kéo ống tay áo Bùi Minh, ý bảo anh bỏ qua.
Nhưng Bùi Minh lại không hề nhúc nhích.
Tôi chợt nhận ra chuyện này đã không còn đơn thuần là vì Bùi Minh ra mặt giúp tôi nữa rồi.
Giữa Bùi Minh và bố anh hẳn là còn có những mâu thuẫn sâu xa hơn.
Mà những mâu thuẫn này đều hóa thành gợn sóng nhấp nhô giữa hai người, chỉ chực chờ cơ hội trào lên.
Tôi vô cùng nôn nóng, là một người vợ, cho dù thế nào tôi cũng luôn hy vọng chồng mình có thể hòa thuận với bố mẹ.
Tôi không hề muốn nhìn thấy cảnh Bùi Minh và chú tranh cãi chỉ vì chuyện của tôi.
"Anh, chuyện này là lỗi của mẹ em và Hân Hân, khiến chị dâu bị oan ức. Em thay mẹ và Hân Hân xin lỗi anh, anh tha thứ cho hai người được không?"
Bùi Dân nãy giờ vẫn im lặng giờ bỗng đứng dậy.
Cậu ta mỉm cười ôn hòa, chân thành nhìn Bùi Minh.
"Chúng ta đều là người một nhà mà, phải không?"
Bùi Minh híp mắt, lẳng lặng nhìn Bùi Dân một lát mới lạnh nhạt nói: "Phải, người một nhà."
Thấy bầu không khí đã dịu lại, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Đây chỉ là hiểu nhầm thôi, thực ra cũng phải trách em không giữ túi cẩn thận, để kẻ xấu lợi dụng cơ hội vu hại."
Nói xong tôi còn len lét kéo ống tay áo Bùi Minh để anh đừng làm căng nữa.
Bùi Minh nghiêng đầu nhìn tôi một cái rồi nói: "Đông Mỹ đã nói vậy thì cứ bỏ qua chuyện này. Nhưng hy vọng về sau sẽ không xảy ra những chuyện tương tự nữa."
Dì quở trách Bùi Minh: "A Minh, xem con nói kìa. Qua chuyện lần này dì đã hoàn toàn hiểu rõ, Đông Mỹ là một cô gái tốt, dì thương con bé còn không hết, về sau cũng sẽ không bao giờ cũng sẽ không bao giờ để con bé chịu tủi chút nào nữa."
Dì dịu dàng nắm tay tôi, tôi vô cùng cảm động, thái độ của dì thế này chẳng lẽ là đã chấp nhận tôi rồi sao?
Hạnh phúc tới quá đột ngột, tôi gần như không kịp chuẩn bị tinh thần, chỉ vội vàng gật đầu: "Cảm ơn dì."
"Con ngoan." Dì cười vô cùng ôn hòa.
Tôi nghĩ tới mẹ mình mà mắt cứ cay cay, mẹ tôi cũng dịu dàng như dì vậy...
Chú thấy tôi cũng biết điều nên thái độ đã dịu đi không ít, tuy vẫn thờ ơ nhưng tốt xấu gì ông đã không còn lạnh lùng nhìn tôi nữa.
"Gia quy nhà họ Bùi chúng ta rất nghiêm, đừng tưởng cô vào nhà họ Bùi rồi là có thể bình chân như vại, về sau nếu dám vi phạm gia quy nhà họ Bùi thì tôi sẽ tống cổ cô ra khỏi nhà!" Chú nghiêm mặt nói.
Tôi ngẩn ra, hồi lâu mới phản ứng.
Thế này tức là... chú đã chấp nhận tôi rồi?
Tuy thái độ của chú không tốt lắm nhưng ít nhiều gì ông cũng đã chấp nhận tôi là con dâu nhà họ Bùi chứ không còn luôn mồm bắt Bùi Minh ly hôn nữa...
Tôi kích động đến mức không biết nên nói cái gì cho phải, lắp bắp hồi lâu mới ra câu: "Con biết rồi, chú..."
Chú nhướng mày, mặt nghiêm lại: "Cô gọi tôi là gì?"
Có vấn đề gì sao?
Khó khăn lắm mới được chú chấp nhận, giờ chú lại nghiêm mặt làm tôi không xác định được, chỉ sợ mình lại làm chú không vui.
Tôi quay đầu nhìn Bùi Minh đứng bên, anh thản nhiên cười: "Ngốc ạ, em gọi bố là gì?"
Nghe vậy dì ở bên cạnh cũng phải phì cười.
"Con bé ngốc này, còn không mau gọi bố!"
Tôi ngẩn ra một lát mới phản ứng lại, vội vàng mừng rỡ gọi bố. Chú hừ lạnh, vẫn trưng cái bản mặt nghiêm nghị ra, song tôi nhận ra tâm trạng ông rất tốt: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau ngồi xuống đi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi."
Trận bão táp đã lắng lại như thế.
Kết cục cũng không tệ lắm.
Sau khi làm xong thủ tục hôn lễ thì đến bữa tiệc. Khách khứa sẽ chơi trò chơi đùa chú rể. Những trò chơi này tuy vô thưởng vô phạt nhưng tôi vẫn cảm thấy khá nhàm chán.
Vả lại lúc trước tôi bị nhân viên phục vụ đổ đầy rượu vào người, cứ ở mãi trong đại sảnh thì hơi mất lịch sự.
Tôi liền nói với Bùi Minh một tiếng rồi đi đến phòng nghỉ.
Nhân viên phục vụ đưa tôi tới phòng nghỉ, tôi lại đụng phải Đường Hương ở trên hành lang.
Lần này tôi không đợi Đường Hương nói đã chủ động lên tiếng.
"Đường Hương, tôi phải cảm ơn cô nhiều rồi." Giọng tôi vô cùng chân thành, "Nếu không có cô giở trò bẩn thỉu hôm nay thì chú và dì sẽ không dễ dàng chấp nhận tôi vậy đâu."
Đường Hương tức méo mặt, ánh mắt trừng tôi lộ vẻ quyết tâm: "Lâm Đông Mỹ, cô đắc ý gì chứ. Hôm nay mới là món khai vị thôi, chỉ cần cô tiếp tục ở lại nhà họ Bùi, tôi sẽ cho cô ăn đủ."
"Ha ha, tôi mỏi mắt mong chờ." Tôi cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Đường Hương không nói tiếp nữa, liếc tôi bằng ánh mắt khó dò rồi nghênh ngang bỏ đi.
Đến phòng nghỉ, nhân viên phục vụ đưa cho tôi một bộ đồ sạch để thay, ấy vậy mà lại là váy phù dâu.
"Xin lỗi cô Lâm. Lễ phục của chúng tôi chỉ còn mỗi chiếc váy phù dâu này là đồ sạch..." Nhân viên phục vụ áy náy nói.
Tôi nghĩ thầm, dù sau hôn lễ cũng đã kết thúc rồi, tôi mặc váy phù dâu cũng không sao. Huống chi lát tôi cũng chẳng về đại sảnh nữa, có lẽ không vấn đề gì đâu.
"Không sao."
Sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi, tôi đang định thay bộ đồ bẩn trên người ra thì chợt nhớ đến những chuyện gặp phải hôm nay mà vẫn còn sợ hãi.
Tôi nghi ngờ đánh giá phòng nghỉ, trong này chắc sẽ không có camera chứ?
Tôi tỉ mỉ lục soát phòng nghỉ từ trên xuống dưới một lượt, xác định không có camera mới yên tâm. Tôi không khỏi tự giễu, đúng là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Có điều cẩn thận chút cũng tốt, ai biết con ả nham hiểm Đường Hương này sẽ giở trò hèn hạ nào.
Tôi đang buồn chán ngồi một mình trong phòng nghỉ chơi điện thoại và uống chút rượu vang thì cơn buồn ngủ kéo tới, mi mắt cứ dính vào nhau.
Tôi buồn ngủ quá đỗi liền thiếp đi trong phòng nghỉ. Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như tôi nghe thấy có người gọi tôi về phòng ngủ.
Tôi buồn ngủ vô cùng, bèn đi theo người nọ. Do quả thực quá buồn ngủ nên tôi cứ mơ hồ đi theo sau nhân viên khách sạn.
Nhân viên khách sạn dẫn tôi đến trước một căn phòng, mở cửa cho tôi.
"Thưa cô, phòng của cô ở đây."
Tôi lẩm bẩm đáp lời, vừa vào phòng đã ngã nhào xuống giường.
Lúc này tôi mới phát hiện đây là một phòng suite, còn có cả bể bơi nhỏ!
Chăn đệm, ga giường đều được đổi thành màu đỏ rực rỡ.
Tôi vô cùng cảm động, cơn buồn ngủ lập tức tan thành mây khói.
Không ngờ Bùi Minh lại tâm lý đến thế!
Giường kingsize vô cùng mềm mại, tôi vừa nằm lên trên đã cảm giác như thể rơi vào đống lông vũ mịn màng. Tôi lăn qua lăn lại trên giường, lòng thâm quyết định đêm nay sẽ cho Bùi Minh một niềm vui bất ngờ.
Tôi đi đến đi phòng vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ ngủ của khách sạn vào. Đèn trong phòng đều đã tắt, chỉ còn một chiếc đèn treo tường lờ mờ, tôi nằm lên giường chờ Bùi Minh trở về.
Không lâu sau, cửa mở ra.
Thấy bóng dáng cao lớn mặc bộ âu phục đo ni đóng giày, tôi cười gian, thầm nghĩ trước đây toàn là Bùi Minh giày vò tôi, hôm nay tôi phải lấy lại thể diện mới được.
Tôi tiến lên ôm eo Bùi Minh từ phía sau, má thân mật cọ lên cổ anh: "Anh yêu, hôm nay anh thật ngầu."
Tôi vừa ôm Bùi Minh đã ngửi thấy mùi son phấn ập vào mặt.
Tôi nhíu mày, cứ có cảm giác hôm nay Bùi Minh hơi lạ.
Do Bùi Minh mắc chướng ngại tiếp xúc với phụ nữ nên hương vị trên người anh trước giờ luôn sạch sẽ tươi mát, không có chút mùi son phấn nào.
Bản thân Bùi Minh cũng rất không thích mùi nước hoa.
Tôi thầm nghĩ, hôn lễ hôm nay nhiều người như vậy, Bùi Minh phải xã giao với đủ loại người, ít nhiều gì cũng phải dính chút mùi.
Đang nghĩ ngợi thì người đàn ông đã quay lại, hai tay anh luồn qua đầu gối tôi, bế bổng tôi lên.
Tôi khẽ kêu lên, ngay sau đó người đàn ông cuồng nhiệt hôn lên mặt tôi. Tôi bị hôn đến mức gần như mê loạn, sốt ruột vô cùng.
Thế này đâu có được, hôm nay tôi định chủ động cơ mà. Sao có thể để Bùi Minh làm loạn.
"Dừng, Bùi Minh, dừng lại!"
Tôi kêu to, nhưng động tác người đàn ông vẫn không ngừng lại chút nào, thậm chí còn táo tợn hơn.
Tôi đột nhiên cảm thấy lạ lẫm.
Trước đây lúc quan hệ với Bùi Minh, ngoại trừ lần đầu tiên do anh phẫn nộ chiếm đoạt tôi thì những lúc khác Bùi Minh đều sẽ đều sẽ vui vẻ lắng nghe yêu cầu của tôi.
Tôi có thể cảm giác nhận được về mặt này Bùi Minh là người đàn ông rất chú trọng chất lượng, cũng rất tôn trọng tôi.
Hôm nay sao anh lại như vậy...
Tôi chưa kịp suy nghĩ kĩ hơn thì Bùi Minh đã ôm lấy tôi, ném tôi lên giường!
Mặt tôi úp xuống giường, lưng quay về phía Bùi Minh.
Giường rất mềm, tôi cảm giác mắt mũi miệng mình lún xuống, hơi khó thở.
Còn chưa kịp xoay người lại, Bùi Minh đã ụp lên người tôi từ sau lưng.
Anh đè tôi không động đậy nổi, mắt mũi miệng của tôi đền ụp xuống giường, hít thở khó khăn.
"Bùi Minh, em ghét thế này..."
Tôi dùng hết sức lực toàn thân mà kêu, nhưng người đàn ông dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục hành vi càn rỡ trên người tôi.
Hôm nay Bùi Minh thực sự rất khác thường, trừ tiếng thở dốc trầm nặng thì anh gần như không gọi tên tôi.
Tôi cảm giác cơn giân bốc lên hừng hực, không thể nhịn được nữa!
Tôi đạp chân ra phía sau một cú, hình như vừa hay đá trúng cái chân thứ ba của người đàn ông.
Người đàn ông bị lãnh một cú ác độc, bật ra tiếng kêu rên.
Tiếng kêu này như thể một chậu nước lạnh giội từ đầu đến chân tôi.
Tôi sợ run người, nỗi sợ lan khắp cơ thể!
Giọng nói này không phải là Bùi Minh!
Tôi run rẩy quay đầu đi nhìn mặt người đàn ông kia.
Khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn, cặp mắt đào hoa vốn chứa chan tình cảm lúc này lại ánh lên sự đau đớn khó nén.
Tôi rùng mình, thất thanh gào lên: "Bùi Dân! Sao lại là cậu?"
Quần áo Bùi Dân cũng miễn cưỡng coi như còn chỉnh tề, lúc này nỗi đau đớn trên mặt cậu ta đã dịu đi không ít, xem ra vừa rồi tôi đá cũng không quá nặng.
Vừa nhìn thấy tôi Bùi Dân cũng ngây ngẩn, kinh ngạc nói: "Chị dâu?"