Hôm qua vẫn còn cãi nhau to với anh, hôm nay lại chỉ vì một bữa sáng mà cảm động không nói lên lời. Đến cả tôi cũng cảm thấy bản thân mình đúng là không thể nói lí lẽ.
Tôi để bánh mì và cháo vào lò vi sóng để hâm lại, ngày đông lạnh thế này, húp một bát cháo nóng hổi có thể làm cả người cũng theo đó trở nên ấm áp lên nhiều.
Tôi bắt đầu suy nghĩ lại, hôm qua có phải mình quá độc đoán hay không?
Rõ ràng biết Đường Hương bày kế chia rẽ quan hệ giữa tôi và Bùi Minh, tại sao còn ngoan ngoãn nhảy vào bẫy mà cô ta đã giăng sẵn chứ?
Đường Hương nói, tôi là thế thân của cô ta...
Tôi lắc đầu, tâm cơ của người phụ nữ đó rất độc, tại sao mình có thể ngốc nghếch mà đi tin lời cô ta nói được chứ?
Có lẽ, chỉ là Bùi Minh đặc biệt thích kiểu phụ nữ như vậy mà thôi.
Nhìn bạn gái của Vương Tư Thông xem, không phải người nào cũng có nét giống nhau hay sao?
Nghĩ như vậy, trong lòng tôi thấy dễ chịu đi không ít.
Cho dù thế nào, Đường Hương là người bụng dạ khó lường, lời cô ta nói không thể tin một cách phiến diện được.
Bất luận thế nào, tôi cũng phải nghe được một lời giải thích từ Bùi Minh.
Nghĩ lại hôm qua Bùi Minh đã nấu cho tôi một bàn đầy thức ăn, tôi chỉ chú ý đến việc cãi nhau mà đã lãng phí mất tấm lòng của anh.
Một bàn đầy thức ăn như vậy, nếu làm không biết phải tốn bao nhiêu tâm ý nữa.
Tôi đi chợ mua không ít thức ăn, túi lớn túi nhỏ xách về, rồi từ từ nấu nướng, sau đó tôi đem thức ăn bày lên chiếc bàn trên sân thượng. Căn chung cư này của Bùi Minh có tầm nhìn rất đẹp, đứng trên ban công có thể thu hết cảnh đêm của thành phố vào trong tầm mắt.
Hôm nay Bùi Minh về nhà sớm hơn ngày thường rất nhiều, lúc anh nhìn thấy tôi vẫn ngồi ở phòng khách, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia ngạc nhiên.
“Em vẫn chưa đi?” Anh cởi âu phục ra, khoác lên giá.
“Sao thế, anh nghĩ em sẽ nhân lúc anh đi làm mà lén lút chạy mất à?” Tôi hỏi.
Nét mặt Bùi Minh không một gợn sóng, nhàn nhạt nói: “Không phải em đã tính như thế từ trước rồi à?”
Tôi không biết nói thế nào.
Thật không ngờ, Bùi Minh lại hiểu tâm tư tôi rõ đến vậy.
“Chuyện hôm qua...”
Nghe Bùi Minh đột nhiên nhắc đến chuyện hôm qua, trái tim trong lồng ngực tôi bỗng nhảy dựng lên.
Tôi sợ anh lại nói ra những lời khiến người khác tổn thương.
“Tối qua là anh hiểu nhầm em.”
Tôi ngây người, chớp chớp mắt, không dám tin Bùi Minh sẽ nói ra những lời này, nghi ngờ hỏi: “Anh nói gì cơ, em không nghe rõ, anh nói lại lần nữa xem nào.”
Sắc mặt của Bùi Minh hơi gượng gạo, anh không được tự nhiên ho khẽ một tiếng: “Anh nói, chuyện em lấy chiếc bụng giả đến để gạt anh kết hôn... Nhưng phàm là một người bình thường, cũng không có ai ngu ngốc đến mức dùng một cái bụng giả để đi lừa người khác kết hôn, lúc đó là anh quá nóng giận. Xin lỗi...”
Tôi thật sự không ngờ rằng, một người trước nay luôn tự cao tự đại như Bùi Minh lại trịnh trọng xin lỗi tôi như vậy.
Có lẽ là do ánh mắt tôi quá kì lạ, nhìn đến mức khiến Bùi Minh có chút không vui, trán anh nhăn lại.
“Em nhìn tôi làm gì?” Bùi Minh hờn dỗi.
Tôi cố ý nhìn anh chọc ghẹo, một Bùi Minh mất tự nhiên , thiếu đi vẻ hờ hững và lạnh lùng thường ngày như thế đúng là hiếm khi thấy được.
“Em đang nghĩ, anh xin lỗi một người phụ nữ, có cảm thấy mất mặt không?”
Khóe miệng Bùi Minh nhếch lên, nở ra một nụ cười châm biếm nhàn nhạt: “Mất mặt thì không phải là người đàn ông có trách nhiệm.”
Trái tim tôi vì câu nói này của anh mà lệch một nhịp
Một Bùi Minh lạnh lùng như vậy nhưng bên trong lại có tinh thần gánh vác trách nhiệm mà ít người đàn ông khác có được.
Tôi không hề cảm thấy Bùi Minh thấp hèn khi xin lỗi tôi, ngược lại tôi còn thấy một Bùi Minh như vậy vô cùng đàn ông và quyến rũ.
Tối qua trong lòng tôi vẫn còn bị bao phủ bởi sự lo lắng, vậy mà bây giờ tất cả bỗng nhiên tan biến hết, mặt trời đã ló rạng, bầu trời đã trong xanh trở lại.
Mặc kệ Đường Hương gì đó, cũng không còn muốn nghĩ đến những lời mà dì nói với tôi nữa, người đàn ông tốt như thế này, tại sao tôi không thể giữ chặt chứ.
“Anh đi theo em.”
Tôi nháy mắt ra hiệu với Bùi Minh, kéo anh lên sân thượng.
Khi Bùi Minh nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, nét sửng sốt trên mặt cũng tăng thêm vài phần.
“Là em nấu?” Ánh mắt Bùi Minh bỗng nhiên sáng lên, có khi đến cả những ngôi sao trên bầu trời đêm kia cũng phải thua kém vài phần.
“Hôm qua anh làm cả một bàn lớn thức ăn đều bị bỏ đi cả rồi, đây xem như là em đền bù cho anh. Lâu lắm rồi em chưa nấu nhiều món như thế này cũng không biết là tay nghề có bị giảm sút đi hay không.” Bùi Minh nhìn tôi với ánh mắt nồng cháy khiến tôi mất tự nhiên quay đầu đi, bên vành tai nóng rực.
“Cảm ơn.” Bùi Minh bước đến trước mặt tôi, ánh mắt chân thành dừng trên khuôn mặt tôi.
“Đừng có sến sẩm như thế, em nổi hết cả da gà lên rồi đây.” Vành tai tôi nóng như sắp bốc cháy, vội vàng khoát tay với Bùi Minh.
Bùi Minh cười cười, ngồi xuống bên bàn ăn.
Anh không hề động đũa ngay, ánh mắt rơi trên lọ hoa đặt bên cạnh bàn, trong lọ cắm mấy bông hồng và một vài bông dạ lan hương.
Hoa này là lúc tôi mua thức ăn nhìn thấy một cô gái đang bán hoa liền tiện tay mua.
“Nghĩ lại, anh dường như chưa từng tặng hoa cho em.” Bùi Minh nói.
Tôi khoát khoát tay: “Nghĩ đến mấy chuyện đó làm gì, ăn cơm đi.”
Trên khóe miệng Bùi Minh nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, có chút đăm chiêu liếc tôi một cái rồi không nói thêm gì nữa.
Ăn được một lúc, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện liền vỗ mạnh đầu, chuyện quan trọng như vậy mà suýt nữa cũng quên.
“Đúng rồi, hình như bố anh nhập viện rồi, chúng ta có nên đi thăm không?”
Bùi Minh đặt bát xuống, nét cười như có như không nhìn tôi: “Em chắc chắn muốn đi thăm ông ấy?”
“Dù có nói thế nào thì em cũng xem như là con dâu, ông ấy bị bệnh rồi em không hỏi han lấy một câu, sao mà coi cho được.”
Bùi Minh nhíu mày, khóe môi cong lên một nụ cười khôi hài: “Em chắc chắn em đi thăm ông ấy sẽ không khiến bệnh của ông ấy nặng thêm?”
Tôi ngây người, cảm giác áy náy lại lập tức trào lên.
Đúng vậy, chính là vì tôi nên ông ấy mới tức giận đến mức phải nhập viện.
Nhưng chung quy lại tôi vẫn là một người phụ nữ ích kỷ, dù cho có như vậy cũng không chịu rời xa Bùi Minh.
Bùi Minh dường như nhìn ra được nỗi khó xử của tôi, mỉm cười: “Em không cần phải áy náy, bệnh của bố anh không liên quan gì đến em.”
“Nhưng chung quy lại thì bố anh cũng là vì chuyện của em nên mới tức giận đến mức phải nhập viện.”
Trong con ngươi Bùi Minh xẹt nhanh qua một nét cười, nhanh đến mức khiến tôi cứ nghĩ đó là ảo giác: “Em nghĩ trên đời này có loại bệnh nào mà chỉ cần con trai thay một người vợ khác là hết bệnh ngay không? Em yên tâm, bệnh của bố anh, không phải là bệnh nghiêm trọng gì, hơn nữa người khiến ông nổi giận là anh chứ không phải là em.”
Tôi ngẩn người, cảm thấy trong lời Bùi Minh nói còn có ý khác.
Một Bùi Minh như vậy tôi cảm thấy rất lạ lẫm.
Cả người anh toát ra hơi thở lạnh lẽo khiến người ta như rơi vào hầm băng, ánh mắt thâm sâu khó đoán, dường như ẩn chứa đầy tâm sự.
Tôi đang muốn hỏi anh rốt cuộc là có tâm sự gì thì lại nghe Bùi Minh đột nhiên cất lời: “Đừng có nói những chuyện nhạt nhẽo như thế nữa, bây giờ mấy giờ rồi?”
Tôi liếc nhìn điện thoại: “Sắp mười giờ.”
Bùi Minh nhếch khóe môi cười bí hiểm: “Sắp đến giờ rồi.”
“Gì cơ?”
Đầu tôi mờ mịt, Bùi Minh lại cười, không nói gì, tôi cảm thấy anh có chút gì đó thần bí, đang muốn hỏi cho rõ thì đột nhiên trên bầu trời truyền đến một tiếng nổ lớn.
Tôi ngẩng phắt đầu, chỉ thấy trên bầu trời đen thẳm của thành phố về đêm bỗng vụt lên những quả pháo hoa muôn màu khoe sắc nở rộ, rất nhiều sắc màu lóe lên, dường như muốn nhuộm lấy cả bầu trời đêm, khiến ánh đèn thành phố rực sáng cũng trở nên ảm đạm.
Từng tiếng pháo nổ nối tiếp nhau, thu hút những đôi trai gái trong thành phố dừng chân lại. Những cặp tình nhân, dựa vào nhau dưới ánh pháo hoa rực rõ, cùng ước nguyện.
“Thích không?” Bùi Minh không biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh liếc mắt nhìn tôi.
“Thích, tưng bừng quá đi.” Tôi mỉm cười.
“Không tặng em hoa hồng mà tặng em một màn pháo hoa, em thấy thế nào?” Giọng Bùi Minh dịu dàng.
Trái tim tôi rung động, mắt rưng rưng không nói lên lời. Bỗng nhớ đến điều gì đó, tôi trợn tròn mắt: “Pháo hoa không phải do anh bắn đấy chứ?”
Bùi Minh cười cười, xem như là thừa nhận.
Lúc này tôi càng kinh ngạc hơn.
Trong thành phố bình thường không cho phép bắn pháo hoa, nếu như muốn bắn, phải cần xin đủ loại giấy tờ phê chuẩn, rất nhiều thủ tục phức tạp.
“Không phải là không cho phép bắn pháo hoa ư? Chắc anh đã bỏ ra không ít công sức?” Tôi hỏi.
Bùi Minh cười cười, cũng không hề giải thích với tôi rốt cuộc anh đã làm những gì, đã thông qua bao nhiêu mối quan hệ, anh chỉ hờ hững lạnh nhạt nói: “Cũng tàm tạm.”
Người đàn ông này lúc nào cũng như vậy, anh sẽ không đi khoe khoang khuếch đại bản thân đã làm những gì nhưng từng vệc làm tỉ mỉ chu đáo lại có thể khiến người khác cảm nhận được.
“Hôm nay là ngày gì đặc biệt à? Sao lại bắn pháo hoa?” Tô tò mò hỏi.
“Ừm, có chút đặc biệt.” Bùi Minh lại cười cười, anh móc trong túi quần ra mội chiếc hộp lông nhung thiên nga màu đỏ mận.
Trái tim tôi bỗng nhiên đập nhanh một cách kịch liệt, nhanh đến mức khiến tôi choáng váng.
Bùi Minh quỳ gối xuống trước mặt tôi, lúc này vừa hay là lúc pháo hoa bùng nổ, chiếu lên gương mặt anh tuấn của anh, lộ vẻ đẹp mê người.
Anh đưa chiếc hộp đến trước mặt tôi, khóe môi khẽ cười, dưới sắc đêm dịu dàng nói: “Anh biết, em sẽ cho rẳng chiêu này quá quê mùa và sến súa. Nhưng... anh vẫn muốn làm. Gả cho anh nhé, được không?”
Cả người tôi run rẩy, đón lấy chiếc hộp trang sức trong tay Bùi Minh, run run mở ra.
Trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương.
Chiếc nhẫn màu bạch kim, hoa văn chạm khắc xung quanh đơn giản, trang nhã, ở giữa là một hạt ngọc lục bảo lung linh, lóng lánh trong suốt giống như mắt mèo, để lộ ra vẻ đẹp rung động lòng người.
Tôi chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, lồng ngực nghèn nghẹn như có thứ gì đó sắp trào ra.
Tôi đã kết hôn hai lần nhưng đây lại là lần đầu nhận được nhẫn.
Năm đó, lúc tôi và Hà Tân Thanh kết hôn, Hà Tân Thanh không có gì cả, đến cả nhà cũng là gia đình tôi bỏ tiền ra mua, lấy đâu ra tiền mua nhẫn.
Trong lòng tôi nghĩ, tôi kết hôn với Hà Tân Thanh cũng không phải vì tiền, không có nhẫn cũng có thể cùng nhau sống hạnh phúc qua ngày.
Chúng tôi vội vội vàng vàng kết hôn, không có nhẫn, thậm trí còn không tổ chức hôn lễ.
Tôi cứ cho rằng như vậy cũng không sao, nhưng khi tôi nhận được nhẫn của Bùi Minh, nghe được những lời anh nói khi cầu hôn tôi, tôi mới phát hiện, đây trông có vẻ là chiêu cũ rích nhưng đối với phụ nữ mà nói vẫn là một loại hạnh phúc không gì có thể thay thế được.
“Em có đồng ý lấy anh không?” Bùi Minh thấp giọng hỏi.
Trong lòng có chút cay cay nhưng lại tràn đầy ngọt ngào, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Tôi vẫn luôn cho rằng bản thân mình rất mạnh mẽ, dù cho li hôn với Hà Tân Thanh, tôi cũng không rơi một giọt nước mắt. Nhưng từ sau khi gặp được Bùi Minh, mắt của tôi dường như trở thành một vại nước vậy, trong lòng như chứa một đại dương không bao giờ cạn nước.
Tôi nhớ lại tất cả những chuyện từ ngày đầu tiên gặp Bùi Minh cho đến bây giờ, bắt đầu từ lúc nào tôi đã dần dần phải lòng người đàn ông này nhỉ?
Tôi nhìn Bùi Minh rất lâu, trong màn đêm, dưới ánh pháo hoa sáng rực trời, dường như không còn ai khác nữa, không còn âm thanh nào nữa.
Chỉ còn lại tôi và Bùi Minh, hai người cùng nhìn nhau.