Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1681

Cặp mắt của Đường Lăng lại nheo lại một lần nữa, không nói gì thêm, anh biết là kết quả kiểm tra của Kim Ngụy sẽ không sai.

Nhưng mà anh cảm thấy là suy đoán của anh chắc chắn cũng không sai, vậy thì rốt cuộc sai ở chỗ nào đây?

Nhưng mà sợi tóc đó là anh đã nhặt được từ trên gối của Lâm Bối, trong căn phòng cũng chỉ có một mình Lâm Bối, độ dài ngắn cùng với màu sắc của sợi tóc đó đều giống với Lâm Bối.

Theo lý thuyết thì không có chỗ nào sai.

Đường Lăng cúp điện thoại, trở về bàn ăn, anh lại nhìn về phía Lâm Bối lần nữa.

Lâm Bối chăm chú chơi trò chơi, dường như cũng không hề phát giác, ngón tay của Lâm Bối rất linh hoạt, nhanh chóng di chuyển trên màn hình điện thoại di động, có thể nhìn ra được chơi rất thành thạo.

“Mẹ kiếp, có biết chơi hay không vậy hả! Không biết chơi thì cút đi cho tôi.” Lâm Bối chơi quá nhập tâm, rõ ràng quên hết tất cả, vậy mà lại trực tiếp thô bạo la lên.

Dường như là cậu ta đã quên mất hiện tại cậu ta đang ở đâu.

Đại vương tử nhìn cậu ta, âm thầm lắc đầu, cũng không nói gì thêm nữa, chắc là tập mãi thành thói quen rồi.

Đường Lăng vẫn nhìn Lâm Bối như cũ, đôi mắt đang híp lại hơi trùng xuống.

Viên Quân Doanh vẫn nở nụ cười lịch sự, cũng không có bất cứ sự khác thường nào, vốn dĩ cũng không phải là chuyện gì lớn.

Tiểu vương tử này tuổi vẫn còn nhỏ, ham chơi, chơi rồi thì mê, đây cũng là chuyện bình thường.

Anh ta cũng đã nghe nói một vài chuyện liên quan đến tiểu vương tử, tiểu vương tử này có vẻ như là người không có năng lực, không làm việc gì ra hồn.

Dù sao thì chuyện lần này toàn bộ đều trao đổi với đại vương tử, tiểu vương tử đến đây cũng chỉ để du lịch mà thôi.

“Đã ăn xong hết rồi, hai vị vương tử trở về phòng nghỉ ngơi một lát đi.” Viên Quân Doanh nhìn thấy tất cả mọi người đều đã ăn xong, cũng có thể tản ra rồi, tiểu vương tử muốn chơi trò chơi thì có thể trở về phòng mà chơi.

“Được.” Đại vương tử đáp lời lại, nhưng mà Lâm Bối chơi quá say mê, dường như không nghe thấy lời của Viên Quân Doanh, cũng không có bất cứ phản ứng gì vẫn còn chơi trò chơi của anh ta.

“Lâm Bối, đi thôi.” Đại vương tử trực tiếp gọi một tiếng.

“Chờ một lát nữa, để em đánh xong ván này.” Nhưng mà Lâm Bối vẫn còn chưa chịu đứng dậy, đầu cũng không thèm nhấc lên, chỉ là tốc độ tay di chuyển nhanh hơn.

“Nó chính là như vậy đó, lúc chơi trò chơi thì quên hết mọi thứ.” Hiển nhiên là đại vương tử đã quen thuộc rồi, cũng không có ý trách cứ, trong giọng nói lại mang theo mấy phần bao dung.

“Người trẻ tuổi mà, bình thường thôi.” Viên Quân Doanh vẫn nở nụ cười lịch sự như cũ, đại vương tử dung túng em trai nhà mình như vậy, người khác con có thể nói cái gì đây?

Đại vương tử cũng không vội vàng rời đi, cứ đứng ở bên cạnh của Lâm Bối, là đang định đợi Lâm Bối chơi xong ván này.

Đại vương tử còn chưa đi đương nhiên là Viên Quân Doanh cũng không thể đi, cho nên cũng đứng trước bàn ăn.

Đương nhiên là Đường Lăng cũng phải đứng đó.

Vì vậy mà cục diện lúc này đã thay đổi, một mình Lâm Bối ngồi chơi trò chơi đến mê mẩn, ba người đàn ông cũng coi như là đẹp trai đứng ở bên cạnh của Lâm Bối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK