Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 695

Nhưng cô không ngờ là xảy ra chuyện, giờ cô vừa mới đến thị trấn, không có cách nào trở về ngay được, nếu không thì cô sẽ không sốt sắng gọi điện cho Tô Khiết thế này.

“Được, tớ qua đó ngay đây.” Tô Khiết vội đứng lên, lúc này tinh thân cũng đã bình tĩnh lại rồi.

Đây vốn là việc của cô, hai đứa bé là con của cô, đáng lẽ phải do cô chăm sóc. Nhưng vì kết hôn với Nguyễn Hạo Thần, hai đứa bé rõ ràng là ở cùng thành phố với cô vậy mà bình thường đến cả thời gian qua thăm hai bé cô cũng không có nữa.

Cô đúng là một người mẹ thất trách.

Bây giờ Minh Hạo xảy ra chuyện ở trường, cô đương nhiên phải chạy đến đó ngay.

“Khiết Khiết, đừng lo lắng quá, Minh Hạo chắc không sao đâu. Cô giáo gọi điện đến vì tình cờ mẹ của đứa trẻ kia cũng là giáo viên dạy trong trường. Cô giáo kia nói rằng Minh Hạo đã làm con cô ấy bị thương, vậy nên …” Hứa Dinh Dinh sợ Tô Khiết lo lắng quá mức. Cô quá hiểu hai đứa bé có tầm quan trọng thế nào đối với Tô Khiết.

Phụ huynh của đứa trẻ kia đã than phiền như vậy thì rõ ràng Minh Hạo chắc không có vấn đề gì lớn rồi.

“Ừ, tớ biết rồi, cậu yên tâm, tớ ổn” Tô Khiết cũng hiểu được ý của cô, chỉ là mới đầu cô bị dọa sợ, khi biết chỉ là hai đứa trẻ đánh nhau rồi, trái tim đang bị bóp nghẹt cũng dần thả lỏng.

Tuy vậy cô vẫn phải nhanh chóng chạy đến đó càng sớm càng tốt.

Tô Khiết thay quần áo xong chỉ trong chưa đầy một phút.

Lúc này, cô bỗng nhớ tới lớp ngụy trang trên mặt mình. Khi ở thành phố A này, cô luôn trang điểm như vậy, đây chính là dáng vẻ Tô Khiết trong mắt tất cả mọi người.

Bởi vì những chuyện trước đây, giờ rất nhiều người ở thành phố A đều biết đến Tô Khiết, vậy nên cô không thể cứ vậy đến nhà trẻ được.

Tô Khiết nhanh chóng tẩy hết lớp trang điểm trên mặt, để lộ diện mạo thật vốn có của mình.

Tô Khiết tẩy trang xong, trên mặt không còn tàn nhang, cũng không còn gì làm cho sắc mặt vàng vọt nữa, một số xử lý ngụy trang nơi khóe mắt cũng bị xóa bỏ.

Lúc này, làn da của cô trắng như tuyết, mịn như ngọc bích, nhìn không ra một chút tì vết nào trên toàn bộ khuôn mặt. Bình thường cô hay cố ý trang điểm cho mắt trông nhỏ hơn một chút.

Đôi mắt vốn là bộ phận đẹp nhất trên khuôn mặt cô, dường như một dòng suối trong vắt chuyển động theo ánh mắt của cô, những gợn sóng sắc nét như có một sức quyến rũ khó tả.

Lúc này, cô ấy đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Tô Khiết nhìn dáng vẻ mình hiện giờ trong gương, chợt nhớ tới những lời Nguyễn Hạo Thần đã nói trước khi kết hôn, Nguyễn Hạo Thần nói rằng anh chọn cô là vì cô xấu xí, hơn nữa lại còn là một sự xấu xí quá mức nữa chứ.

Xấu xí quá mức! Tô Khiết không khỏi mỉm cười.

Tô Khiết nghĩ đến việc chị Lưu vẫn còn ở dưới nhà nên liên đeo một chiếc kính râm khi đi xuống, còn đội cả mũ nữa.

Thu xếp xong xuôi mọi thứ, Tô Khiết mở cửa đi xuống lầu.

“Cô chủ, cô dậy rồi à, tôi sẽ làm bữa sáng cho cô ngay …’ Chị Lưu nghe tiếng, nhanh chóng ngước lên, lúc thấy kiểu cách ăn mặc của Tô Khiết liền ngẩng người, tại sao ở trong nhà mà cô chủ lại đeo kính làm gì nhỉ? Còn đội mũ nữa chứ?

“Không cần đâu, tôi đang định ra ngoài.” Tô Khiết nhanh chóng đi xuống lầu, cô quay nghiêng mặt lại không cho chị Lưu nhìn thấy mình.

“Ồ ð” Chị Lưu liên tục đáp, hóa ra cô chủ định ra ngoài. Có điều, hôm nay trời nhiều mây, không hề có chút nắng nào, cô chủ đeo kính râm cũng không thích hợp cho lắm.

Chị có nên nhắc cô chủ không nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK