Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2934

Dù thế nào anh cũng không nghĩ đến tình huống như thế này.

Cô thế mà vừa nhìn thấy anh đã bỏ chạy!!

Cô thế mà vừa nhìn đến anh là khẩn trương, tâm mang ý xấu!!

Cô thế mà lại hét lên với anh, thậm chí còn mắng anh!!

Đây là chuyện mà trước kia Lâm Bối tuyệt đối không làm, cũng là tình huống cho tới bây giờ anh cũng chưa từng tưởng tượng đến.

Loại cảm giác này có phần giống làm nũng, có phần giống giận dỗi nhỏ nhặt, đáng yêu lại chân thật!

Đúng, chính là chân thật, Lâm Bối như vậy còn chân thật hơn lần trước rất nhiều!

Sau khi phát hiện điều này, Đương Lăng càng muốn trêu cô.

“Đã nói không liên quan gì đến anh.” Trong lòng Lâm Bối buồn bực, buồn bực vô cùng, buồn bực đến hận không thể tát một cái xóa sạch nụ cười đang treo trên mặt Đường Lăng lúc này.

“Không nói? Vậy tôi gọi điện thoại cho Đại vương tử, Đại vương tử nói sẽ cho người đến sân bay đón tôi, đến bây giờ ngay cả bóng dáng cũng không có, tôi nên hỏi một chút xem như này là sao.” Đường Lăng nghe được câu trả lời của cô, khóe môi lại cong lên, nói thật dáng vẻ cô tức giận lúc này rất đáng yêu, đáng yêu làm người muốn cắn một cái.

Tuy nhiên Đường Lăng vẫn đè ý nghĩ muốn cắn một cái xuống, Đường Lăng biết không thể làm quá, nếu không thật sự làm cô xù lông thì không tốt lắm.

“Hừ.” Lúc này Lâm Bối hừ lạnh một tiếng, không tin anh, muốn lại lừa cô lần nữa, cô ngốc như vậy à?

Lúc này cô tuyệt đối sẽ không mắc mưu của anh.

Đường Lăng chọn thẳng vào danh bạ, tìm số điện thoại rồi gọi đi.

Vẫn là tiếng chờ kết nối như trước, từng hồi từng hồi vang lên, Lâm Bối ngước mắt liếc anh một cái, khóe môi cô hơi nhếch lên, cùng một mánh khóe lừa bịp mà Đường Lăng lại dùng hai lần trên người cô, Đường Lăng là nghĩ cô ngốc tới mức nào?

“A lô.” Rốt cuộc điện thoại cũng có người nhấc máy, người bên kia rõ ràng là không kiên nhẫn khi bị đánh thức.

“Đại vương tử, tôi là Đường Lăng, tôi đã đến nước R.” Đường Lăng nhìn Lâm Bối i, nụ cười trên khóe môi ở dưới ngọn đèn giữa bóng đêm có một loại mông lung say lòng người.

Ngữ khí của Đường Lăng lúc này dường như còn mang theo ý cười mơ hồ.

Lâm Bối nghe được lời của Đường Lăng thì sắc mặt hơi thay đổi, tuy nhiên ngay sau đó vẻ mặt cô đã bình tĩnh lại, cô cảm giác Đường Lăng khẳng định là đang lừa cô.

Vừa rồi cô đã nghe được tiếng nói truyền ra từ điện thoại, nhưng cô nghe không giống tiếng nói của Đại vương tử.

Đương nhiên đây chỉ là một tiếng a lô, nhưng lại là giọng nói ở trạng thái nửa mộng nửa tỉnh, thật ra cô cũng nghe không rõ lắm.

“Đường Lăng… A, anh đến rồi?” Rốt cuộc Đại vương tử cũng tỉnh, rõ ràng trong giọng nói của anh ta có vài phần kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ Đường Lăng lại đến sớm như vậy, hoặc là không ngờ Đường Lăng lại gọi điện thoại cho mình vào lúc này.

Đường Lăng và Lâm Bối vốn đứng gần nhau, lúc này anh lại cố ý đến gần hơn một chút, điện thoại di động trong tay Đường Lăng ở ngay giữa tai hai người, cho nên giờ phút này, Lâm Bối có thể nghe được âm thanh truyền ra từ điện thoại.

Lúc này, Lâm Bối nghe ra được đây quả thật là giọng của Đại vương tử.

Đường Lăng thế mà thật sự gọi điện thoại cho Đại vương tử, đêm hôm khuya khoắt, Đường Lăng lại làm thật!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK