Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3066

“Chỉ là không biết ông cụ Nguyễn còn có thể làm chuyện gì khác không? Không biết Nguyễn Hạo thần này sẽ đối phó ra sao.”

Quản gia Trọng nghĩ đến tình hình nhà họ Nguyễn thì không nhịn được lắc đầu, tại sao có thể có người như vậy, thực sự là không thể nào hiểu được.

“Thành chủ, có muốn nhắc nhở Nguyễn Hạo thần một chút hay không?” Trong lòng Quản gia Trọng chung quy vẫn có chút không đành lòng, Ông cụ Nguyễn và Bà cụ Nguyễn làm việc thật sự không có điểm máu chót, chuyện gì cũng có thẻ làm được.

“Ông có thể nghĩ đến, anh ta chắc chắn có thể nghĩ đến, không cần ông nhắc nhở.” Khóe môi Trương Minh Hoàng hơi nhếch lên, trong giọng nói dường như thoáng mang theo vài tâm trạng không giống nhau.

Quản gia Trọng nghe giọng nói của thành chủ mình, sửng sốt, trong lúc nhát thời tuyệt nhiên không có cách nào hiểu được quan điểm của thành chủ mình?

“Thành chủ, bây giờ Nguyễn Bạc Vệ chết rồi, manh mối này đã đứt đoạn mắt.” Quản gia Trọng suy nghĩ một chút cũng không thể hiểu quan điểm của thành chủ mình, cho nên vẫn quyết định nói đến việc chính trước tiên.

Đương nhiên, manh mối Nguyễn Bạc Vệ đã mắt, chuyện này thật sự không nên tra xét nữa, dù sao cũng không có những phương diện khác có thể tra xét.

Lúc đó Tô Khiết có thể về nhà họ Tô, đã giải thích rõ với nhà họ Tô nhất định là không có gì khác thường, lúc đó Tô Khiết vẫn là một đứa bé, chắc chắn cô không biết cái gì.

Hai mắt Trương Minh Hoàng nhìn về phía trước, không nói gì, trong lúc nhất thời không biết đang suy nghĩ gì.

Rất lâu sau, Quản gia Trọng nhìn tháy thành chủ của mình vẫn cứ ngồi ngơ ngác như vậy, bát động cũng không nói gì, sắp biến đổi thành pho tượng, Quản gia Trọng không nhịn được kêu một tiếng: “Thành chủ.”

Trương Minh Hoàng bỗng nhiên hoàn hồn, ánh mắt xoay chuyển: “Vậy thì không tra xét nữa.”

Quản gia Trọng hơi run, không nghĩ thành chủ sẽ trả lời như vậy, Quản gia Trọng đi theo bên người Trương Minh Hoàng gần bốn mươi năm, hiểu rất rõ Trương Minh Hoàng.

Quản gia Trọng biết, thành chủ mình trước nay chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ điều ông ta muón làm, cũng chưa bao giờ thay đổi, vì sao lần này bỗng nhiên lại từ bỏ cơ chứ?

“Còn có cơ hội.” Trương Minh Hoàng không biết nghĩ tới điều gì, lông mày chậm rãi giơ giơ lên: “Tôi cảm tháy không cần dồn hết tâm trí vào việc này.”

Quản gia Trọng có chút choáng váng khi nghe lời nói của thành chủ, lời này của thành chủ là có ý gì?

Không cần dồn hết tâm trí?

Sẽ có cơ hội?

Cái gì không cần dồn hết tâm trí?

Sẽ có cơ hội gì?

“Thành chủ…” Quản gia Trọng có chút không hiểu, không nhịn được muốn hỏi lại vài câu.

“Được rồi, ông đi ra ngoài đi.” Chỉ là lần này Trương Minh Hoàng trực tiếp ngắt lời ông ta.

Tuy trong lòng Quản gia Trọng có rất nhiều nghi hoặc, nhưng nhìn biểu hiện của thành chủ mình coi cũng không tệ, ít nhất cũng không phải loại lãnh đạm không hề có sức sống như trước đây.

Quản gia Trọng âm thầm thở một hơi, sau đó đi ra.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK