Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

2996

Lúc này Lâm Bối mới nhớ ra, lần này Đường Lăng đến là để xử lý chuyện của Quỷ Vực Chi Thành, cô nghe nói chuyện kia vô cùng nghiêm trọng, dù sao thế lực của Quỷ Vực Chi Thành quá mức mạnh mẽ, người bình thường đều không dám chọc vào bọn họ.

Ngay cả Quốc vương và Đại vương tử cũng vô cùng kiêng kỵ bọn họ, nhưng mà, nghe ý của Đại vương tử, dường như Quốc vương muốn lựa chọn đứng về phía Đường Lăng và Nguyễn Hạo thần.

Quốc vương lựa chọn như vậy cũng không kỳ lạ, dù sao ở nước R, thế lực của Đường Lăng cộng thêm thế lực của Nguyễn Hạo thần, chắc chắn vượt qua Quỷ Vực Chi Thành, đương nhiên trong đó cũng không thể thiếu đề nghị của Đại vương tử.

“Ừm.” Cậu cả Đường đáp lại một tiếng, vẫn không nghe ra được giọng điệu gì.

“Cậu Đường, chuyện này rất nghiêm trọng, cũng rất khẩn cấp, mặc dù buổi tối Đại vương tử mở tiệc đón gió tẩy trần cho anh, có thể bọn họ sẽ lựa chọn đứng về phía chúng ta, nhưng chúng ta cũng không thể gửi gắm tất cả hi vọng vào Hoàng thất, chúng ta vẫn nên tự nghĩ biện pháp giải quyết.”

Lần này, cậu cả Đường còn không thèm ‘ừ’, chỉ dời mắt nhìn về phía Lâm Bối.

Lâm Bối cũng nhìn thẳng vào mắt anh, lông mày cau lại, khoảng cách gần như vậy, đương nhiên cô nghe thấy lời của Mạnh Lâm bên kia điện thoại.

“Đừng nhìn tôi, tôi không biết gì cả.” Lâm Bối quả thật không rõ ràng chuyện này, cô cũng không rõ rốt cuộc Quốc vương đã bàn bạc thế nào với Đại vương tử.

Giọng nói rất nhỏ của Lâm Bối truyền đến Mạnh Lâm ở bên kia trở thành tiếng lẩm bẩm nhỏ nhẹ, Mạnh Lâm nghe thấy, cảm giác có phần giống như thanh âm nũng nịu.

Mạnh Lâm ca thán trong lòng, cậu cả Đường còn có thể làm chuyện chính sao?

“Cậu cả Đường, bây giờ chúng ta có thể đến chi nhánh ở nước R không? Người bên kia vẫn đang đợi.” Mạnh Lâm cố gắng nhẫn nhịn mới không khiến mình mắng thành tiếng, nhưng anh ta nhất định phải lôi cậu Đường ra, nhất định phải làm cho cậu Đường rời xa người đàn ông mưu mô kia.

“Không đi.” Ban đầu Đường Lăng cũng không có dự định đi đến chi nhánh bên này, đi chi nhánh làm gì? Họp với những người kia?

Nếu họp có thể giải quyết được chuyện này, vậy cũng không cần anh đến đây?

“Cậu Đường…” Mạnh Lâm sốt ruột, lập tức than khóc, nhưng rõ ràng Mạnh Lâm cũng biết, nếu cậu Đường không đi anh ta cũng không cách nào ép cậu Đường đi.

“Vậy cậu Đường có tính toán gì? Là muốn thông qua Hoàng thất giải quyết chuyện này sao? Vậy cậu Đường cũng phải chuẩn bị một chút, cậu Đường liên hệ với Đại vương tử, hay là… Mạnh Lâm nhớ đến chuyện cậu Đường quan tâm đ ến Tiểu vương tử, anh ta ngẫm nghĩ rồi tiếp tục nói: “Tối qua cậu Đường nhắc đến Tiểu vương tử, nhưng tôi cảm thấy nếu thật sự muốn thông qua Hoàng thất giải quyết, vẫn là tiếp xúc với Đại vương tử thì tốt hơn, trong Hoàng thất Tiểu vương tử này không được sủng ái, không có sức ảnh hưởng gì, nếu cậu Đường hao tâm tổn trí trên người Tiểu vương tử, có thể sẽ lãng phí thời gian.”

Giờ phút này, Đường Lăng ép trên người Lâm Bối, khoảng cách đặc biệt gần, lời nói của Mạnh Lâm truyền vào trong tai Lâm Bối vô cùng rõ ràng.

Lâm Bối thoáng nhìn Đường Lăng, đôi mắt khẽ trợn lên, hơi tức giận, nhưng nhiều hơn chính là châm chọc.

Đường Lăng muốn lợi dụng cô sao? Nhưng, đúng như người kia vừa nói, trong Hoàng thất cô quả thật không được sủng ái, không có chút sức ảnh hưởng gì, Đường Lăng tìm cô quả thật là đang lãng phí thời gian.

Đường Lăng đối mặt với đôi mắt đang trợn lên của cô, khóe môi khẽ nhếch nở một nụ cười nhạt, Mạnh Lâm bên kia điện thoại nói như vậy, Đường Lăng vẫn không hề có ý né tránh, trái lại càng lại gần cô hơn, giờ phút này hai người sắp dính vào nhau rồi.

Lâm Bối đẩy anh nhưng không đẩy được, cô muốn anh rời đi, nhưng lúc này anh đang nghe điện thoại, điện thoại di động của anh đang đặt gần ngay bên miệng cô, nếu bây giờ cô nói chuyện, chắc chắn bên kia sẽ nghe thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK