Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2440

Sắc mặt anh khẽ trầm xuống, nhưng đối với câu trả lời như vậy, cậu ba Nguyễn nói với chính mình, không thể tranh đấu ghen tuông với con trai, con gái của mình.

“Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.” Đường Minh Hạo ngẫm nghĩ một lát, điều chỉnh lời nói, sau đó lại mở miệng.

“Chuyện gì?” Giọng nói cô có chút ý cười, nói càng thêm dịu dàng.

“Mẹ, con bị bắt cóc rồi.” Đường Minh Hạo là đứa bé cực kỳ nhạy bén, nó cũng vô cùng hiểu rõ mẹ mình, nó biết chuyện này không thể giấu được cô, càng huống chi bây giờ điện thoại của nó cũng đã kết nối rồi.

Nếu bây giờ nó không nói chuyện bắt cóc cho mẹ biết, sau này mẹ biết được nhất định sẽ trách nó.

Cho nên, nó quyết định thắng thắn được khoan hồng, về phân Nguyễn Hạo thần sẽ có hậu quả thế nào, đó không phải việc nó có thể lo lắng.

Nó cảm thấy một mình anh chịu cơn giận của mẹ sẽ tốt hơn cả nó và anh đều bị mẹ trách phạt.

Nó cảm thấy, trong tình huống thế này có thể cứu được một người thì cứu một người, đương nhiên, bạn nhỏ Đường Minh Hạo nhất định là lựa chọn cứu chính mình.

“Con nói gì?” Đầu kia điện thoại, giọng Tô Khiết trực tiếp biến đổi, không còn dịu dàng như ban nãy nữa, cũng không còn ý cười nữa, cô trước nay luôn bình tĩnh trâm ổn, lúc này lại kinh hô ra tiếng, hơn nữa giọng điệu hoàn toàn thay đổi, cô thật sự bị dọa sợ rồi.

Theo tiếng kinh hô của cô còn có tiếng vang ‘bộp’ một tiếng truyền tới, có lẽ cô kinh hoảng nên đã làm rơi gì đó.

Cậu ba Nguyễn nhìn Đường Minh Hạo, đôi mắt nhanh chóng híp lại, rõ ràng có chút hơi thở nguy hiểm, tên nhóc thối này ngứa da đi? Lại dọa bà xã anh như vậy?

Đường Minh Hạo đối diện với ánh mắt của cậu ba Nguyễn, trước nay nó trời không sợ đất không sợ lại cũng không nhịn được bất giác co rụt cơ thể, ánh mắt anh lúc này quá đáng sợ rồi.

Hừ, muốn dọa nó? Đường Minh Hạo nó sợ sao?

“Mẹ, là Nguyễn Hạo thần bắt cóc con” Nó vội bổ sung một câu với điện thoại.

“Con trai, con đừng sợ, mẹ lập tức tới cứu con, con biết mình đang ở đâu không?” Tô Khiết nhất thời còn chưa kịp hồi thân, cho nên không hiểu ra ngay lời của nó, cô bây giờ chỉ vội đi cứu con trai mình.

“Mẹ, là Nguyễn Hạo thần bắt cóc con.” Nó thâm thở ra một hơi, vội lặp lại lần nữa, nó biết nếu nó còn không nói rõ ràng với mẹ, nếu nó còn để mẹ lo lắng sợ hãi, Nguyễn Hạo thần e là có thể trực tiếp dùng ánh mắt gi3t chết nó.

Ánh mắt anh nhìn nó bây giờ thật sự ngày càng đáng sợ rồi.

“Cái gì? Con nói cái gì? Con nói là ai?” Tô Khiết lần này xem như đã hồi thần, nghe hiểu lời của nó, nghe hiểu thì hiểu, nhưng cô rõ ràng vẫn không thể tin.

“Con nói Nguyễn Hạo thần bắt cóc con?” Cô lại thử truy hỏi một câu.

“Dạ” Đường Minh Hạo nghe thấy giọng điệu này của mẹ nhà mình thì rùng mình, trong lòng vô cùng khiếp đảm, đương nhiên nó là lo lắng thay cho Nguyễn Hạo thần, du sao cơn giận của mẹ chỉ nhắm vào anh, không phải nó.

“Nguyễn Hạo thần bắt cóc con? Nguyễn Hạo thần bắt cóc con trai của mẹ? Được, được lắm.” Tô Khiết cười, nhưng nụ cười kia làm cho người nghe rùng mình, hơn nữa lúc này giọng Tô Khiết nói chuyện càng làm cho người ta run sợ.

Cố Ngũ theo bản năng lùi lại phía sau vài bước, tuy rằng lúc này bà chủ chỉ gọi điện thoại mà không có mặt ở đây nhưng Cố Ngũ vẫn muốn nhanh chóng chạy trốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK