Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2647

“Không cần đâu, cháu có thể đi được rồi.” Bà cụ Nguyễn âm thầm hít thở, cố hết sức để bản thân bình tĩnh lại. Hiện giờ ở đây có quá nhiều phóng viên, bà ta đương nhiên không thể làm gì đứa trẻ này, huống hồ nó còn là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn, bà ta cũng không dám đắc tội với Diêm Môn.

Do đó, cách duy nhất hiện giờ chính là phải mau chóng đuổi đứa trẻ này đi.

“Cháu không lừa bà, cháu nói thật đó. Bà nhìn màu da cổ và mặt ông ấy đi, hoàn toàn khác nhau, chắc chắn là vì miệng ông ấy quá bẩn ảnh hưởng đến hô hấp, sau đó mới khiến cổ biến thành màu đỏ.” Đường Minh Hạo đương nhiên không thể rời khỏi dễ dàng như vậy. Hôm nay thằng nhóc đến đây là để báo thù cho mẹ với em gái và trút giận giúp ba.

Vì thế ít nhất thằng nhóc phải vạch trần được lớp ngụy trang của ông cụ Nguyễn.

Tất cả phóng viên có mặt ở phòng bệnh sau khi nghe thấy lời này của Đường Minh Hạo thì đồng loạt nhìn về phía ông cụ Nguyễn, chính xác mà nói là đang quan sát da mặt và da cổ của ông cụ Nguyễn.

Trước đó, da mặt và cổ của ông cụ Nguyễn không cùng màu, nhưng cũng không quá rõ ràng, hơn nữa da cổ và da mặt khác nhau cũng là chuyện bình thường nên trước đó mọi người mới không chú ý đến sự khác biệt nhỏ bé này.

Thế nhưng hiện giờ, sự khác biệt ở da cổ và da mặt của ông cụ Nguyễn quá rõ ràng, bởi vì da cổ của ông ta lúc này rất đỏ. Đương nhiên không phải đỏ vì hít thở không thông như lời Đường Minh Hạo nói mà là vì bị Đường Minh Hạo chọc tức.

Lúc này, ông cụ Nguyễn nằm trên giường quả thật đã bị Đường Minh Hạo chọc tức, hơn nữa hiện giờ ông ta tỉnh không được mà giả vờ ngất cũng không xong, quả thật quá khó chịu.

Bà cụ Nguyễn đương nhiên cũng nhìn thấy sự khác nhau ở da mặt và da cổ của ông cụ Nguyễn nên sắc mặt của bà ta lúc này cũng trở nên vô cùng khó coi.

“Cháu có thể ra ngoài rồi, các người cũng ra ngoài hết đi, người bệnh cần nghỉ ngơi.”

Bà cụ Nguyễn biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì mọi chuyện sẽ bị bại lộ. Mặc dù tình hình hiện giờ đã dấy lên nghi ngờ của mọi người, nhưng dù sao mọi người cũng chỉ mới nghi ngờ, hoàn toàn không có chứng cứ xác thực, do đó bà cụ Nguyễn muốn đuổi tất cả phóng viên ra ngoài trước khi mọi chuyện bị lộ tẩy.

Tất cả là vì đứa trẻ đáng chết này! Đứa trẻ này thật sự là một con yêu tinh hại người mà! Quá đáng ghét! Quá khó ưa!!

Lúc này bà cụ Nguyễn thật sự muốn túm Đường Minh Hạo ném ra ngoài, nhưng bà ta siết chặt tay rồi lại thả ra, bà ta không thể mất kiểm soát, tuyệt đối không thể lại mất kiểm soát nữa.

“Ha, mặt của ông cụ Nguyễn sao lại bẩn thành như vậy cơ chứ?” Đường Minh Hạo biết bà cụ Nguyễn không dám chạm vào người mình cho nên thằng nhóc mới quang minh chính đại đứng trước giường bệnh ông cụ Nguyễn, không hề có ý định rời đi.

Đường Minh Hạo không chỉ không có ý định rời đi mà còn cố ý nhấn mạnh mặt ông cụ Nguyễn bẩn một lần nữa.

Lúc này, khi Đường Minh Hạo nói câu này, thằng nhóc còn nháy mắt ra hiệu với Cố Ngũ.

“Cậu chủ nhỏ, mặt của ông cụ Nguyễn không phải bẩn mà là bị người ta vẽ thành như vậy.” Cố Ngũ nhận ám hiệu của cậu chủ nhỏ nhà mình, lập tức hiểu ý, phối hợp với Đường Minh Hạo.

Cố Ngũ không sợ ông bà cụ Nguyễn, cũng không có gì phải kiêng dè, nên cứ như vậy nói thẳng sự thật.

Bà cụ Nguyễn nghe thấy lời này của Cố Ngũ, sắc mặt lập tức tối đến cực điểm, sau đó lại trừng mắt, hung hăng nhìn Cố Ngũ. Xem ra những người này đang cố ý khiêu khích, gây khó dễ cho họ.

Trước đó tất cả phóng viên thật ra đã hơi nghi ngờ, dù sao khi Đường Minh Hạo lau sạch vết bầm đen trên miệng ông cụ Nguyễn, da mặt tái nhợt và da cổ của ông ta quả thật có sự khác biệt quá lớn, vừa nhìn đã biết ngay có vấn đề, chỉ có điều ban nãy mọi người đều không nói ra mà thôi.

Mà thái độ hấp tấp, vội vàng đuổi người của bà cụ Nguyễn cũng khiến các phóng viên nghi ngờ trong chuyện này nhất định có vấn đề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK