Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2556

Trong tình hình này mà ông cụ Nguyễn còn muốn tìm ai? Trong đầu Nguyễn Hạo thần dần hiện ra một đáp án.

Nhưng anh không mong chuyện sẽ giống anh nghĩ, hy vọng là không phải thế.

“Vâng, em biết rồi, em sẽ đi bắt người ngay, hơn nữa còn đích thân đi, nhất định sẽ mang người về cho anh.” Cố Ngũ nghe lão đại nhà mình nói sẽ đích thân tới tra hỏi, thì nhất thời trở nên nghiêm túc, quyết định tự đi bắt người.

Nguyễn Hạo thần cúp máy xong, thì sắc mặt u ám đến đáng sợ, giờ anh chẳng muốn nhắm mắt nghỉ ngơi nữa, mà nhanh chóng lái xe tới Diêm Môn, trong lòng anh vẫn ôm chút hy vọng xa vời, mong chuyện sẽ không giống như anh nghĩ.

Rệp là xã hội đen, mặc dù mấy năm nay anh ta lăn lộn khá tốt, nhưng chưa phải là đối thủ của Diêm Môn, huống chi giờ anh ta đang dẫn người tìm kiếm khắp nơi, nên Cố Ngũ vừa đích thân ra trận, đã nhanh chóng bắt được người.

“Mấy người đang làm gì đấy? Dám bắt ông đây, sao mấy người không nghe ngóng thử xem ông đây là ai?” Rệp bị người Cố Ngũ dẫn đi thì nhất thời mơ màng, tất nhiên là xã hội đen, thì những lúc mấu chốt phải nói lời hung ác.

“Các cậu dẫn người đi cho tôi.” Cố Ngũ chẳng muốn phí lời với anh ta, lão đại dặn bắt người xong thì đưa thẳng đến Diêm Môn, nên giờ anh dẫn người về là hoàn thành nhiệm vụ.

“Mấy người dám bắt tôi? Tôi nói cho mấy người biết, tôi là người nhà họ Nguyễn.” Mặc dù Rệp là xã hội đen, nhưng anh biết rõ dùng nhà họ Diệp sẽ có tính uy hiếp hơn, hơn nữa mấy năm nay anh luôn làm việc cho ông cụ Nguyễn, nên cũng xem như là người nhà họ Nguyễn.

Cố Ngũ nghe vậy thì cười nhạo ngay, người nhà họ Nguyễn? Mặt mũi anh ta thật lớn.

Anh ta chỉ làm cho ông cụ Nguyễn mấy chuyện cỏn con mà đã trở thành người nhà họ Nguyễn rồi?

Anh theo lão đại nhiều năm như vậy, còn chẳng dám nói mình là người nhà họ Nguyễn.

Tất nhiên, Cố Ngũ cũng chẳng mong mình trở thành người nhà họ Nguyễn, vì anh cảm thấy lão đại nhà mình không muốn làm người nhà họ Nguyễn, nhưng chuyện này anh ấy không thể lựa chọn được.

“Mấy người là ai?” Rệp thấy lời uy hiếp của mình chẳng có một tý tác dụng, mấy người này không hề bị dao dộng, vẫn bắt anh ta, đẩy lên xe như thường.

Mặc dù Rệp không quen mấy người này, nhưng dù gì anh cũng lăn lộn nhiều năm như vậy, nên vừa nhìn đã biết chắc rằng, hôm nay mấy người này tới với mục đích xấu.

“Chúng tôi là người Diêm Môn.” Cố Ngũ không muốn che giấu nữa, dù gì lão đại cũng nói đưa thẳng người đến Diêm Môn.

“Diêm… Diêm Môn?” Rệp sửng sốt, rồi nhất thời sợ hãi, ở thành phố A ai mà không biết Diêm Môn? Đừng nói là thành phố A, mà trong cả nước, Diêm Môn cũng là một sự tồn tại cực kỳ lớn mạnh.

Anh làm sao có thể đắc tội với người Diêm Môn?

Gần đây anh không làm gì cả, chỉ có lần này được ông cụ Nguyễn gọi tới tìm người thôi, anh chỉ giúp ông ta tìm kiếm một người, chứ đâu đến nỗi đắc tội với người Diêm Môn?

“Anh à, có phải có hiểu lầm gì đúng không? Nhất định là hiểu lầm rồi, trước giờ tôi chưa từng đắc tội với Diêm Môn, tất nhiên tôi cũng không dám làm chuyện đắc tội với các anh, chắc chắn là do các anh bắt nhầm người rồi.” Trong lòng Rệp biết rõ mình có bao nhiêu cân lượng, có cho anh 100 cái lá gan anh cũng không dám đắc tội với người Diêm Môn.

“Anh à, các anh tha cho tôi đi mà, tôi thật sự không có…” Giờ Rệp đã sợ đến mức hai chân mềm nhũn, bắt đầu khóc lóc cầu xin.

“Cậu đừng nói nhảm nữa, lão đại chúng tôi có chuyện muốn hỏi cậu, nếu cậu thành thật hợp tác trả lời câu hỏi của anh ấy, thì chúng tôi sẽ thả cậu đi.” Cố Ngũ xem thường hạng người nhát cáy này nhất, nếu lão đại muốn đích thân hỏi chuyện này, tất nhiên Cố Ngũ sẽ không hỏi thẳng vấn đề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK