Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2937

Lâm Bối thầm thở ra, hít một hơi, lại thở ra, lúc này mới rốt cuộc làm mình tỉnh táo lại, mạnh mẽ ép câu nói ‘Ai đến đón anh’ xuống.

Cô biết bây giờ nói thế đương nhiên vô ích, nếu Đại vương tử cố ý dặn dò thì cô không thể không làm.

Tuy rằng lúc trước cô quả thật có ý muốn lười không làm việc, nhưng khi đó dù sao Đại vương tử cũng không có chính thức giao việc cho cô.

Lâm Bối cảm thấy mình hoàn toàn bị Đường Lăng hãm hại, đúng, chính là bị Đường Lăng hãm hại.

Đường Lăng quả nhiên vẫn âm hiểm đê tiện như trước kia!!

Lâm Bối hung hăng lườm Đường Lăng một cái, cô không nói gì mà lô kéo vali rời đi, đương nhiên nếu lúc có lời dặn dò của Đại vương tử rồi, Lâm Bối khẳng định không thể bỏ mặc Đường Lăng, cô chắc chắn sẽ sắp xếp tốt cho Đường Lăng.

Như vậy cô khẳng định không thể rời đi, còn như bây giờ là đi không được.

Ánh mắt Đường Lăng dừng ở vali mà Lâm Bối đang kéo, môi mỏng khẽ nhếch, nói chậm rãi từng tiếng: “Mang cả hành lý đi đón tôi? Thế nào? Là muốn bỏ trốn với tôi à?”

Đường Lăng nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Lâm Bối thì không nhịn được muốn trêu cô, anh thật sự thích cô chân thật như vậy, tốt hơn dáng vẻ lạnh như băng kháng cực người ngàn dặm như ở nước Z rất nhiều.

Cánh tay đang lôi kéo vali của Lâm Bối cúng đờ, dưới chân cũng hơi lảo đảo, cô biết người đàn ông này âm hiểm lại không biết xấu hổ, nhưng cô thật không ngờ anh lại có thể không biết xấu hổ đến mức này.

Bỏ trốn với anh? Xin hỏi rốt cuộc Đường Lăng làm thế nào mà nói ra được những lời này?

Lâm Bối tự nói mình không cần tức giận, không thể tức giận, tuyệt đối không cần tức giận với người không biết xấu hổ như vậy!!

Lâm Bối hít sâu một hơi, sau đó tiếp tục kéo vali đi về phía trước.

“Nếu em muốn bỏ trốn theo tôi thì cũng không phải không thể, tôi có thể thay đổi kế hoạch…” Đường Lăng biết cô tức giận, cũng biết cô đang nhẫn nhịn, nhưng anh không nhịn được muốn tiếp tục trêu cô.

Nghiêm Vũ theo sau hoàn toàn choáng váng, đây là cậu chủ Đường mà anh ta quen biết à?

Đây lời mà cậu chủ Đường anh ta quen sẽ nói sao?

Anh ta thật sự không biết cậu chủ Đường còn biết tán tỉnh như vậy, nhưng vì sao lại là đàn ông?

Vì sao lại là đàn ông?

Cậu chủ Đường biết tán tỉnh như vậy, vì sao phải tán tỉnh một người đàn ông? Không có thiên lý a a a!!

Tuy rằng Lâm Bối cực lực nói mình phải nhẫn nại, phải nhẫn nại, nghe được lời của Đường Lăng, đúng là cô vẫn không thể chịu đựng được.

Cô dừng bước, mắt nhanh chóng liếc sang nhìn Đương Lăng, không nhịn được quát lên: “Đường Lăng, anh câm miệng.”

Cô không chịu nổi, thật sự không chịu nổi người đàn ông không biết xấu hổ này, ai đó có thể bắt người này đi được không?

Lúc này cậu chủ Đường quả thật bị ghét bỏ vô cùng.

Đương nhiên hiện giờ Lâm Bối cũng thật sự khó thở, cho nên tiếng nói rõ ràng đề cao không ít, lúc này cô thật sự không khống chế được cảm xúc của mình.

Nghiêm Vũ đi theo sau bị dọa sợ khi thấy cô đột nhiên hét lên như vậy, người này thật hung, anh ta đi theo bên người cậu chủ Đường lâu thế mà chưa từng thấy có ai dám quát cậu chủ Đường, người này tuyệt đối là người đầu tiên anh ta thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK