Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3579

“Chúng ta cùng nhau sinh một đứa con, trai hay gái đều được, chúng ta và con sẽ mãi mãi ở bên nhau, có được không?” Tư Đồ Không ôn tồn phác họa ra khung cảnh hạnh phúc ấy. Anh ta muốn có một đứa con để giữ chân Liễu Ảnh, chỉ cần có con rồi, giữa hai người sẽ có nhiều khả năng hơn!

Tư Đồ Không ôn tồn phác họa ra khung cảnh hạnh phúc ấy. Anh ta muốn có một đứa con để giữ chân Liễu Ảnh, chỉ cần có con rồi, giữa hai người sẽ có nhiều khả năng hơn!

Anh ta muốn có một đứa con, không phải chỉ vì muốn níu giữ Liễu Ảnh, mà còn vì muốn cho Liễu Ảnh một danh phận, hay nói cách khác, để Liễu Ảnh đồng ý với việc anh ta cho cô một danh phận… Tư Đồ Không vẫn luôn hy vọng có một đứa con, đứa bé có thể giống Liễu Ảnh, anh ta có thể yêu thương nó thật nhiều, để họ có thể ở bên nhau mãi mãi.

Nước mắt Liễu Ảnh vẫn tuôn rơi không ngừng, một đứa con ư? Cuộc sống của cô còn chưa đủ châm chọc sao? Còn muốn có thêm một đứa con nữa để nhạo báng cô sao? Trước tiên chưa nói tới việc ông trời có muốn cho cô một đứa con không, riêng chuyện liệu cô có chấp nhận nổi đứa bé này không cũng là một vấn đề.

Một đứa con được sinh ra không phải nhờ tình yêu, một đứa trẻ không được chào đón thì tôn tại có ý nghĩa gì? Nếu Tư Đồ Không muốn có con thì có rất nhiều phụ nữ tình nguyện sinh con cho anh ta kia mà. Hà cớ gì cứ phải đeo bám lấy cô? Cô không muốn dính dáng chút nào với Tư Đồ Không cải!

Con cái ư? Lại càng mơ mộng hão huyền! Cô không thể để con mình đến với thế giới này để chịu khổ được! Nếu một ngày nào đó cô có con thì chắc chắn sẽ là vì tình yêu, là vì cả cô và ba đứa bé đều ngóng trông sự xuất hiện của đứa bé này! Cô muốn cho con mình một gia đình trọn vẹn, cô muốn cho con mình có một cuộc sống tốt thật tốt! Cô nhất định sẽ bảo vệ đứa bé này, ít nhất nó sẽ không giống cô, đến tự do cũng không có! Nếu nó giống cô thế này… thì cần gì phải tồn tại nữa đây?

“Tư Đồ Không, cứ như thế này đi, giữa chúng ta không có hy vọng gì cả, anh buông tha cho tôi đi. Tôi không có yêu câu gì với anh, không có bất cứ yêu câu nào hết. Nếu anh không muốn nhìn thấy tôi thì tôi sẽ rời khỏi đây, đi tới một đất nước khác ngay, vĩnh viễn sẽ không quay lại nữa! Anh có thể lấy một người vợ hoàn hảo, sẽ có con như anh muốn. Anh sẽ có tất cả những thứ anh cần. Nếu không có tôi, anh có thể có được những thứ này! Hà cớ gì nhất định muốn tôi phải ở bên cạnh anh mới được?

Anh không cảm thấy tôi rất dư thừa sao?” Liễu Ảnh cầu xin.

Nếu không thể rời khỏi Tư Đồ Không thì dường như chỉ bằng một ánh mắt, cô đã nhìn thấy điểm cuối của cuộc đời mình. Khi ở bên cạnh Tư Đồ Không, cô không có tự do mà mình mong muốn, không có niềm vui, cũng chẳng có phiền não. Cô chỉ là một người phụ nữ phụ thuộc vào đàn ông, mà cô không thể chịu đựng nổi cuộc sống như thế. Đó không phải là cuộc sống cô muốn!

Tư Đồ Không không ngờ rằng mình đã nói nhiều như vậy mà Liễu Ảnh vẫn không hề có ý định thay đổi. Cô không có chút ham muốn nào với anh ta, không hề có khát khao chiếm giữ anh ta. Anh ta chẳng qua chỉ là một người có cũng được, không có cũng không sao, thậm chí không tồn tại lại càng tốt! Tư Đồ Không không cách nào tiếp nhận nổi chuyện này, anh ta không thể dễ dàng tha thứ cho việc Liễu Ảnh xem nhẹ mình. Anh ta bình tĩnh nhìn chăm chăm Liễu Ảnh, ánh mắt lạnh như băng, trong chớp mắt đã khiến người ta khó thở! Anh ta im lặng không nói một lời, lửa giận tích tụ trong lòng lan tràn. Người phụ nữ này tới giờ vẫn cương quyết, chỉ mong sao rời xa anh ta… Không sao, anh ta có cách!

“Anh không thể thả em đi đâu, ngoại trừ điều này ra, em muốn gì anh cũng đều có thể đồng ý với em!” Tư Đồ Không không muốn nói với Liễu Ảnh tiếp nữa, anh ta đứng dậy định bỏ đi.

“Tại sao? Lẽ nào anh yêu tôi rồi sao?” Liễu Ảnh đang cố ý, cô đang cô ý châm chọc Tư Đồ Không. Chuyện này không thể nào xảy ra, mà người đàn ông mang tên Tư Đồ Không này cũng sẽ không cho phép mình yêu cô. Nói cho cùng, tình cảm của hai người không bình đẳng, không hề có cái gọi là tình yêu đích thực.

“Đúng thế! Anh yêu em mất rồi, vậy nên mới không cho em đi!” Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Tư Đồ Không cũng không thể không thừa nhận rằng anh ta đã động lòng. Không biết từ khi nào, cũng không biết vì sao anh ta đã bắt đầu yêu Liễu Ảnh.

Cho dù không có thỏa thuận năm năm, anh ta cũng sẽ không để cô đi, bây giờ lại càng không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK