Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2920

Vì đã mấy ngày không ăn uống đàng hoàng, lúc này cô lại đi hơi nhanh, dưới chân loạng choạng một cái, xem chút ngã.

“Con chậm chút, cẩn thận, công việc quan trọng nhưng cũng phải chú ý tới sức khỏe.” Mẹ Lâm vội bước tới đỡ cô.

“Dạ, con biết.” Mũi Lâm Bối có chút chua xót, mẹ vẫn là quan tâm cô, mẹ cũng thương cô, trên đời này cũng chỉ có mẹ thương cô, trên đời này cũng chỉ có mẹ là người thân thật sự của cô.

Mặc dù cô quay về vương thất, mặc dù cô giả trai, nhưng cô luôn không có được sự thừa nhận của quốc vương, càng đừng nói đến xem trọng gì đó.

Cô biết, đối với quốc vương mà nói một đứa ‘con trai’ như vậy căn bản chẳng là gì cả, có hay không cũng chẳng khác gì nhau.

Đương nhiên ‘con trai’ vẫn là mạnh hơn con gái một chút, nếu là con gái, căn bản ngay cả cơ hội về vương thất của không có.

Nhưng dù cô lấy thân đàn ông quay về vương thất, đãi ngộ của cô cũng không tốt, thậm chí còn không bằng người hầu theo cạnh các vương tử khác.

Quốc vương càng không chủ động nhìn cô, trong mắt quốc vương, cô giống như hoàn toàn không tồn tại.

Mấy năm trước cô quay về vương thất, nghĩa là đã qua mấy năm trôi qua rồi.

Sau đó cô học được tính kế, không ngừng tìm cơ hội tiếp cận đại vương tử, giúp đại vương tử đưa ra chủ ý, giúp đại vương tử giải quyết không ít vấn đề, cuối cùng có được xem trọng của đại vương tử.

Sau đó cô mới dần được mọi người biết đến, được mọi người tiếp nhận, mới xem như được lộ diện.

Cô cũng xem như khiến mẹ được sống cuộc sống mà bà mong muốn.

Lâm Bối cảm thấy trước mắt có chút mơ hồ, cô cảm thấy hình như mình sắp khóc rồi, sau khi mang thai cảm xúc thật sự thay đổi rất kỳ quái, Lâm Bối không muốn bị mẹ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, cho nên cô không ngẩng đầu, trực tiếp đi ra ngoài: “Con không sao, con đi trước đây, tranh thủ thời gian.”

Lần này, Lâm Bối cố hết sức khiến giọng mình giống với bình thường, không đem theo chút cảm xúc không nên có nào.

Chỉ là sau khi Lâm Bối mở cửa, rời khỏi phòng, một giọt nước mắt vẫn là nhanh chóng rơi xuống, cô lại thật sự khóc rồi.

Cô còn không nhớ đã bao nhiêu năm rồi mình chưa từng khóc, dường như từ khi mẹ kêu cô giả nam trang quay về vương thất thì cô đã không còn khóc nữa rồi.

Vì mẹ nói với cô, cô là ‘đàn ông’ rồi, đàn ông thì không thể tùy tiện khóc, nếu không sẽ bị người ta phát hiện bí mật của cô.

Nếu bị người khác phát hiện, cô sẽ chết, mẹ cũng sẽ chết, họ đều sẽ chết.

Cho nên từ lúc đó, bất kể gặp phải chuyện gì cô cũng nói với chính mình không thể khóc, dù cô chịu bắt nạt thế nào cũng nhịn không khóc.

Cô luôn cho rằng, mấy năm này trôi qua, cô đã đao thương bất nhập rồi, không nghĩ tới hôm nay lại dễ dàng rơi nước mắt như vậy.

Mang thai thật sự sẽ xảy ra thay đổi lớn như vậy sao?

Nôn nghén cũng thôi, không thể ăn cũng thôi, bây giờ ngay cả sự bình tĩnh kiêu ngạo nhất của cô lúc bình thường cũng không còn nữa sao?

Không, không được, như vậy tuyệt đối không được, cô cần phải nghĩ cách nhanh chóng phá bỏ đứa bé này, nếu không, có lẽ cô sẽ bị bại lộ bất cứ lúc nào.

Nếu bại lộ, cô và mẹ đều sẽ chết.

Vì thực ra cô là thân phận nữ nhi, bí mật này không thể để người ta phát hiện, cho nên trong biệt thự này không có một ai khác, cho nên sự thất thố bây giờ của cô không bị ai phát hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK