Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2813

“Vậy khi nào cô ta có thể tỉnh?” Đường Lăng nghe thấy đã cứu được người, thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Chuyện này tôi cũng không thể xác định, tùy theo từng người, có thể rất nhanh sẽ tỉnh lại, cũng có thể cần phải mấy ngày, thậm chí có thể…” Trên mặt Trác Hiểu Lam mang theo mấy phần bất đắc dĩ.

“Có ý gì?” Đường Lăng vốn dĩ đã hơi thả lỏng lại trở lên căng thẳng lần nữa, có ý gì? Chẳng lẽ người thì cứu được, nhưng có thể mãi mãi không tỉnh?

Nếu Viên Ngữ không tỉnh lại, vậy tất cả manh mối của bọn họ đều đứt đoạn, tất cả người biết chuyện ngày hôm qua đều không thể nói chuyện, như vậy muốn điều tra ra người đứng đằng sau lại càng khó khăn.

“Ý của cô là cô ta có thể mãi mãi không cách nào tỉnh lại, hơn nữa đây cũng là tình huống bình thường.” Tô Khiết đứng cạnh Đường Lăng đột nhiên hỏi, nếu như cô không nghe nhầm, ý cuối cùng Trác Hiểu Lam muốn nói chính là như vậy, có lẽ Viên Ngữ mãi mãi không thể tỉnh lại.

Mắt Trác Hiểu Lam khẽ đảo sang nhìn Tô Khiết, ánh mắt rất lạnh nhạt, vô cùng lạnh nhạt, lạnh nhạt tựa như đang nhìn không khí vậy: “Cô có thể hiểu là như vậy.”

Giọng nói của Trác Hiểu Lam cũng rất lạnh nhạt, vô cùng lạnh nhạt, lạnh nhạt tựa như không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

“Như vậy tôi có thể hiểu thành, điều cô muốn nói cho chúng tôi biết chính là rất có thể Viên Ngữ sẽ mãi mãi không tỉnh lại?” Đối với thái độ lạnh nhạt gần như coi cô thành không khí này của Trác Hiểu Lam, Tô Khiết cũng không tức giận, cô chỉ nói lại càng trực tiếp và rõ ràng hơn.

“Cô muốn tôi trả lời cô như thế nào?” Trác Hiểu Lam nhìn Tô Khiết, đột nhiên mỉm cười, chỉ là tiếng cười kia cũng rất lạnh nhạt.

“Chắc hẳn cô cũng biết những chuyện xảy ra sáng hôm nay, bây giờ manh mối quan trọng nhất đều nằm trên người Viên Ngữ, chúng tôi cũng hơi sốt ruột, cô mới làm phẫu thuật xong, chúng tôi không nên quấy rầy cô.” Mặc dù Đường Lăng rất quen thuộc dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của Trác Hiểu Lam, nhưng lúc này vẫn hơi bất mãn với thái độ của Trác Hiểu Lam đối với Tô Khiết.

Lời này của Đường Lăng nghe rất khách khí, nhưng rõ ràng có ẩn ý.

“Tôi sẽ dốc hết sức cứu cô ta.” Trác Hiểu Lam khẽ quay người nhìn về phía phòng phẫu thuật, sau đó thở dài một hơi: “Vì Trác Thanh, tôi nhất định phải dốc hết sức mình, lúc trước Trác Thanh đều sắp sụp đổ rồi.”

“Cô biết chuyện của bọn họ?” Đường Lăng hỏi Trác Hiểu Lam.

“Biết, năm đó Trác Thanh từng dẫn cô ta đến nhà họ Trác, tôi từng gặp rồi.” Trác Hiểu Lam khẽ gật đầu, vẻ mặt rất tự nhiên.

“Vậy cô biết năm đó vì sao bọn họ lại chia tay không?” Thoạt nhìn dường như Đường Lăng vô ý hỏi lời này, nhưng thật ra là cố ý.

“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, Trác Thanh không nói gì, tôi cũng không biết.” Trác Hiểu Lam lắc đầu, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, từ trước đến giờ Trác Hiểu Lam luôn lạnh lùng, phản ứng này cũng bình thường.

Đường Lăng cũng không nói thêm gì nữa, anh không điều tra ra được cái gì liên quan đến chuyện kia, Trác Hiểu Lam không biết cũng là bình thường.

“Với tình trạng hiện giờ của Viên Ngữ, dựa vào khả năng của cô, có nắm chắc hay không…” Đường Lăng suy nghĩ, vẫn không nhịn được hỏi ra.

“Không, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức.” Lần này Trác Hiểu Lam trả lời vô cùng dứt khoát, thậm chí cô ta còn cắt ngang lời Đường Lăng nói, không để Đường Lăng nói hết lời.

“Được, tôi biết rồi.” Đường Lăng hơi ngẩn ra, tình huống đã thế này, đương nhiên sẽ không hỏi thêm nhiều nữa.

Đường Lăng không hỏi nữa, dựa vào tính tình Trác Hiểu Lam, tất nhiên cũng không trả lời gì thêm, cô ta dứt khoát cất bước đi về phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK