CHƯƠNG 101: THÚ DỮ CHU YỂM
“Thật sự không phải do anh làm à? Không thấy mẹ em đâu!” Tôi có chút luống cuống, dù sao ba tôi cũng đoán ra mẹ tôi đã có chuyện nên tôi cũng không giấu giếm, nói thẳng.
“… Bây giờ em đang ở đâu, anh qua tìm em.” Vương Văn chần chờ một chút rồi nói.
“Không cần, em sẽ đi tìm xem sao.” Tôi nói.
Nếu không phải do Vương Văn bắt đi thì bây giờ gọi anh ta qua cũng không làm nên chuyện gì. Hơn nữa không biết tại sao, sâu trong lòng tôi lại không hy vọng Vương Văn hiểu về tôi quá nhiều. Bây giờ tôi không tin tưởng anh ta.
Thấy tôi cúp điện thoại, ba tôi liền nôn nóng, hỏi tôi thế nào, có phải Vương Văn bắt cóc mẹ tôi không, anh ta nói gì?
Tôi đem chuyện Vương Văn muốn qua đây nói chuyện, còn nói không phải Vương Văn làm, chuyện này với Vương Văn không có liên quan.
Ba tôi vốn còn tương đối tỉnh táo, nghe nói chuyện này không có liên quan tới Vương Văn liền luống cuống, hai tay xoa mặt lên mặt một cái, hỏi tôi: “Con nói thật với ba, biệt thự này rốt cuộc ở đâu ra, đừng nói chuyện người bạn hoang đường của con để lừa ba. Biệt thự lớn như vậy lại không có dấu vết có người ở, ai sẽ tốt bụng đem một căn biệt thự như này cho con ở, có phải con chơi bời trêu chọc những người khác? Nửa năm qua con đã làm gì?”
Ba tôi nói, ban đầu ông chỉ nghiêm túc chất vấn tôi, về sau lại như quát mắng lên.
Xem ra ông thật sự nghi ngờ tôi ở bên ngoài làm chuyện gì thương thiên hại lý mới có thể đưa tới mối họa này.
Lúc này tôi cũng không biết phải giải thích cho ba tôi thế nào, trong lòng lại lo lắng cho tình cảnh của mẹ tôi, rối bời không biết nói gì.
May vào lúc này Thuồng luồng tiên đã quay về, sau lưng nó còn có một hồn phách đàn ông trung niên vác mẹ tôi trên vai.
Ba tôi không thể nhìn thấy hồn phách người đàn ông trung niên kia, ông chỉ thấy mẹ tôi lơ lửng trên không bay vào, mắt trợn lên con ngươi suýt rớt ra ngoài, tay chỉ về mẹ tôi lắp bắp: “A, mẹ con…”
Thuồng luồng tiên nhìn ba tôi một cái, không nói gì liền quật đuôi quét về phía ba tôi, nháy mắt khiến ông ngất xỉu.
Tôi cũng sợ hết hồn, nhưng tôi biết cái đuôi của Thuồng luồng tiên nhìn qua đánh rất lợi hại nhưng thực tế lại không gây thương tổn gì, bây giờ ba tôi hôn mê sẽ tốt hơn, tiết kiệm thời gian tôi phải giải thích.
“Thuồng luồng tiên, mẹ tôi thế nào?” Tôi vội vàng nói, đồng thời đưa mắt chăm chú nhìn hồn phách đang vác mẹ tôi, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy ông ta.
“Mẹ ngươi không sao.” Thuồng luồng tiên nói, nói xong bảo gã quỷ kia buông mẹ tôi xuống, sau đó xua tay một cái nói gã quỷ có thể đi.
Gã quỷ đối với lời Thuồng luồng tiên rất tuân theo, xoay người rời đi.
Chờ sau khi gã quỷ đi rồi tôi mới vọt tới bên người mẹ tôi, kiểm tra một lần chắc chắn mẹ tôi không bị sao, liền hỏi Thuồng luồng tiên tìm được mẹ tôi ở đâu, gã quỷ kia là ai.
Thuồng luồng tiên bị tôi hỏi lại sửng sốt, nói: “Hắn không phải do ngươi an bài sao? Khi ta đi tìm mẹ của ngươi thì chính hắn đã vác bà ấy đi ra, nói là ngươi bảo hắn đi tìm nên ta liền mang hắn về. Chẳng lẽ ngươi không quen biết hắn?”
“Thật sự không biết.” Tôi lắc đầu một cái, trong lòng càng nghi ngờ, không nghĩ ra gã quỷ kia là ai.
Cũng may mẹ tôi bình an vô sợ nên tôi cũng không suy nghĩ nhiều.
Nhưng chuyện tiếp theo thật sự khó khăn, tôi không thể để ba mẹ tôi hôn mê mãi được, chờ sau khi bọn họ tỉnh lại tôi nên giải thích với họ thế nào?
Hơn nữa, Thuồng luồng tiên nói nhà tôi đã bị người theo dõi, vậy tức là bây giờ ba mẹ tôi cũng gặp nguy hiểm, không thể để bọn họ về nhà nữa. Tôi liền hỏi Thuồng luồng tiên bây giờ nên làm gì tiếp theo.
“Ngươi có biết ai để mắt tới ngươi không? Ta không có ở đây trong khoảng thời gian này, rốt cuộc ngươi đã trêu chọc ai, làm sao cả loại thú dữ thượng cổ kỳ lân bạc cũng đều kinh động, may mà lão tử mới vừa hấp thụ âm khí của cá âm nhỏ mới miễn cưỡng có thể đánh với kỳ lân bạc một trận, nhưng nếu đối phương lại phái thú dữ thượng cổ tới e rằng lão tử cũng không đỡ được cho ngươi.” Thuồng luồng tiên nói.
Thú dữ thượng cổ?
Nghe được bốn chữ này tôi liền đổ mồ hôi lạnh, khó có thể tin con thằn lằn màu trắng bạc kia lại có lai lịch lớn như vậy.
Mặc không trực tiếp chạm mặt con thằn lằn trắng bạc kia nhưng chỉ bằng bột nó lưu lại có độc tính lớn như vậy, hơn nữa lại có thể đánh ngang tay với Thuồng luồng tiên thì cũng biết con vật kia không dễ chọc.
Tôi bỗng nhiên lại nhớ tới một loại quái vật khác, ban đầu tôi cùng Diệu Diệu từng gặp một con quái vật như tinh tinh to lớn, con quái vật đó cũng rất lợi hại, nếu không phải Diệu Diệu cơ trí thì tôi nhất định đã chết trong tay quái vật kia.
Thuồng luồng tiên nghe xong tôi miêu tả con quái vậy tinh tinh, đôi mắt rắn ti hí càng tỏ ra dọa người, toát ra ánh nhìn lạnh lẽo, nói: “Chu Yểm, vậy mà ngươi lại gặp Chu Yểm, vật đó rất hung ác, chỉ cần xuất hiện ắt sẽ đại loạn.”
“Thật sự là Chu Yểm? Nhưng sau khi nó xuất hiện thì Giang Minh cũng không có gì dị thường, hơn nữa lần đó nó tưởng tôi đã chết chìm trong nước liền biến mất, sau đó cũng không thấy xuất hiện, có phải là lầm hay không? Có thể đó không phải là thú dữ thượng cổ Chu Yểm mà chỉ là một con khỉ thành tinh?” Tôi nói.
Trước kia khi Tô Mộc đem Lục Nhĩ cho tôi đã từng nói mi nhĩ linh hầu hết sức thông minh, chỉ cần chủ nhân kiên nhẫn dạy dỗ, không chỉ cần phải tăng năng lực mà cũng phải chú trọng mở mang tâm trí.
Nếu như mi nhĩ linh hầu bị kẻ bất lương bắt được, ngày ngày ngược đãi nó thì mi nhĩ linh hầu sẽ sinh lòng oán niệm, loại oán niệm này thậm chí so với oán khí còn đáng sợ hơn, theo mi nhĩ linh hầu tu luyện sẽ càng ngày càng sâu, chờ mi nhĩ linh hầu mang lòng oán niệm tu luyện ra Lục Nhĩ thì oán niệm kia sẽ cùng linh lực của bản thân linh hầu kết hợp với nhau tạo ra một loại năng lượng to lớn.
Loại năng lượng này có thể khiến cho linh hầu biến dị, trở nên vô cùng to lớn, hung tàn thích giết chóc, từ đó biến thành thú dữ thượng cổ, được đặt tên là Chu Yểm.
Nói cách khác, Chu Yểm cùng với Lục Nhĩ của tôi có bản chất là giống nhau, đều là mi nhĩ linh hầu.
Nếu như nó tu luyện bình thường sẽ biến thành Lục Nhĩ Linh Hầu, có thể sánh với Tề Thiên Đại Thánh.
Còn nếu dọc đường tu luyện nó bị ủy khuất thì sẽ biến thành thú dữ thượng cổ Chu Yểm.
Nói cách khác, Chu Yểm là lục nhĩ mi hầu mang sát khí, lực sát thương kia có thể coi như Tôn Ngộ Không biết thành kẻ ác, có khả năng hủy thiên diệt địa.
Dĩ nhiên, thực lực của Tôn Ngộ Không bị phóng đại thành vô hạn trong truyền thuyết, còn trong thực tế lục nhĩ mi hầu mặc dù không có lợi hại như trong phim nhưng giết người trong vài giây thì nó làm được.
Hơn nữa nếu được sử dụng đúng cách, một con lục nhĩ mi hầu có thể bằng một đơn vị bộ đội được trang bị đầy đủ.
Cho nên lần trước tôi có thể dễ dàng chạy khỏi con quái vật giống tinh tinh kia, nói nó là Chu Yểm, có đánh chết tôi cũng không dám tin.
“Bất kể lần trước có phải ngươi gặp Chu Yểm hay không, lần này Kỳ Lân bạc là có thật, cho nên nhất định có một pháp sư âm dương có khả năng đặc biệt điều khiển thú dữ hại ngươi sau lưng.” Thuồng luồng tiên nói.
Nói xong, vẻ mặt của nó rất ngưng trọng, nói: “Ta có dự cảm, lần này Kỳ Lân bạc thất bại thì hắn sẽ thả ra những thú dữ khác đi đối phó với ngươi, nếu vẫn là Kỳ Lân bạc thì vẫn tốt, nếu như lần sau hắn thả ra Chu Yểm thì ta sẽ…”
“Sẽ làm gì?” Tôi vội vàng nói.
“Ta cũng chỉ có thể đổi một người trợ tiên khác.” Thuồng luồng tiên nói.
Nói xong mắt nó nhìn tôi chằm chằm.
Lòng tôi run lên!
Xem ra ngay cả Thuồng luồng tiên cũng muốn bỏ tôi. Tôi nhiều lần lâm vào cận kề sinh tử, thật ra thì đã chuẩn bị xong cho cái chết, chẳng qua bây giờ ba mẹ tôi cũng bị cuốn vào, tôi chết thì không sao, nhưng ba mẹ tôi quyết không thể xảy ra chuyện!
Tôi nhìn ba mẹ tôi một cái, lòng dần kiên cường lên, nhìn về phía Thuồng luồng tiên: “Tôi có thể biết là ai ở sau lưng hại tôi, khi bà ta còn chưa ra tay trước thì chúng ta có thể tiên hạ thủ vi cường không? Chỉ cần cứu được ba mẹ tôi, ông bảo tôi làm gì cũng được.”
Thuồng luồng tiên nhíu mi, ngoài ý muốn nói: “Ngươi biết là ai? Như vậy thì dễ làm. Lần trước ngươi có thể chạy thoát khỏi Chu Yểm chứng tỏ thời gian hình thành của Chu Yểm đó còn chưa dài, thực lực cũng không quá lợi hại, chỉ cần chúng ta chuẩn bị thật đầy đủ, đánh khi chúng chưa chuẩn bị thì phần thắng còn rất cao.”
Nói xong sự lo lắng vừa rồi của Thuồng luồng tiên đã bị quét sạch, đuôi rắn của nó cong lên đập xuống mặt đất, có thể thấy được nó đang có chút hưng phấn.
Lúc này tôi mới buông lỏng được một ít, lần trước sau khi quái vật tinh tinh rời đi đã từng làm rơi một chiếc lông gà màu đỏ, lúc ấy tôi nghi ngờ quái vậy kia có liên quan tới Quả phụ họ Vương, nhưng sau này ngày càng có nhiều chuyện xảy ra khiến tôi quên đi mất chuyện này, bây giờ có thể chắc chắn Quả phụ họ Vương cùng Lâm Yến Nhi là một phe, muốn tìm bà ta báo thì chỉ cần trở về mộ địa của Nhà họ Tô, tìm được Lâm Yến Nhi dĩ nhiên có thể tìm được Quả phụ họ Vương.
Thậm chí khả năng vô cùng lớn là, Quả phụ họ Vương ra tay với nhà tôi là bị Lâm Yến Nhi sai khiến.
Lâm Yến Nhi…
Đáy lòng tôi ghi tạc cái tên này.
Cô ta vì muốn cưới được Tô Mộc đã biết bao nhiêu lần có sát ý với tôi, thực lực cô ta mạnh mẽ, tôi không dám phản kích.
Bây giờ cô ta ra tay với ba mẹ tôi, tôi liền không thể nhịn được nữa.
Tôi vội hỏi Thuồng luồng tiên bây giờ cần phải chuẩn bị những gì.
Thuồng luồng tiên nâng cái đuôi lên, vuốt bụng một cái, nói: “Tìm quỷ.”
“Muốn ông đây làm việc phải cho ông ăn no, vốn ăn âm khí cá âm nhỏ là lão tử có thể tu luyện một trận, nhưng sau khi đánh với Kỳ Lân bạc thì âm khí đã tiêu hao không còn, ông đây bây giờ muốn bổ sung thức ăn.” Thuồng luồng tiên nói.
Tôi liền gật đầu một cái, vốn còn tưởng phải chuẩn bị làm gì, hóa ra chẳng qua đơn giản là đi tìm quỷ.
Nếu là trước kia thì tôi còn có thể gặp chút khó khăn, nhưng bây giờ tôi có thể thấy âm khí, cho dù không có Tô Mộc cùng Đường Dũng bên cạnh thì chuyện tìm quỷ cũng không đáng nhắc đến.
Thương lượng với Thuồng luồng tiên xong, tôi thu xếp ổn thỏa cho ba mẹ tôi rồi dẫn Thuồng luồng tiên ra khỏi cửa.
Vừa ra khỏi cửa thì Thuồng luồng tiên dừng lại bố trí một số thứ bên ngoài căn biệt thự, nói là phòng khi chúng tôi không ở nhà lại có thứ gì đến gần biệt thự.
Sau khi ra khỏi cửa tôi liền đón xe chạy thẳng đến trung tâm hỏa táng.
Nói tìm quỷ thì trung tâm hỏa táng cùng nghĩa địa hẳn là nơi quỷ hồn xuất hiện nhiều nhất, nhưng nghĩa địa của Giang Minh cách vị trí hiện giờ của chúng tôi khá xa, hơn nữa quỷ hồn cũng sẽ ở gần thi thể của mình, bây giờ xã hội đang yêu cầu hỏa táng thi thể, vậy thì ngoại trừ những hồn phách có oán khí đặc biệt lớn mới có thể ở trong tro cốt, những hồn phách mới chết thì không cách nào ở cùng tro cốt được.
Cho nên đi tới trung tâm hỏa táng tìm quỷ tương đối đơn giản, những thi thể mới tới còn chưa hỏa táng ít nhiều cũng sẽ lưu lại hồn người.
Như vậy chỉ có hồn người, không thể hoàn toàn gọi là quỷ, bọn họ không có tinh thần cùng ý chí, nhiều nhất cũng chỉ coi như một đám âm khí.
Chiếm đoạt bọn họ tương đối dễ, lại không có cái gì là chiếm đoạt tinh thần.
Từ khi biết Tô Mộc, Diệu Diệu cùng Trịnh Lâm, tôi luôn cảm thấy quỷ cùng với người không có khác biệt gì nhiều, thậm chí tôi thường xuyên quên mất bọn họ là quỷ, cho nên nói chiếm đoạt quỷ, trừ những quỷ hung ác ra thì tôi không đành lòng để Thuồng luồng tiên nuốt quỷ vật, luôn cảm thấy như vậy chẳng khác gì cho Thuồng luồng tiên ăn thịt người.
Nhưng bây giờ mới hơn bốn giờ sáng, khi tôi nói với tài xế taxi đi tới đài hỏa táng, lập tức mặt ông ta xanh mét.