Chương 213: Đá vãng sinh(một)
Tôi lập tức mở video lên, chỉ thấy trong màn hình đầy sương mù lượn lờ, còn kèm theo tiếng ngâm xướng, xa xa có người mặc trang phục đạo sĩ đang cầm một ngọn nến, hiển nhiên đang làm việc!
Tô nhất thời nóng nảy, mặc dù cha mẹ tôi cũng là thiện nam tín nữ, nhưng tuyệt đối không mê muội như vậy, càng không nửa đêm chạy ra ngoài tìm đạo sĩ làm lễ cúng.
“Thuồng luồng tiên, ông có thể nhìn ra bọn họ đang làm gì không? Có thể tìm được vị trí bọn họ không?” Tôi hỏi.
Mặc dù hiện tại trong người tôi có yêu khí, mở ra thiên nhãn nhưng đối với kiến thức phong thủy đạo gia thì ngay cả cọng lông tôi cũng chưa biết, căn bản không nhìn ra bọn họ đang làm pháp gì, có tác dụng gì, chỉ biết bây giờ hành động của cha mẹ tôi rất không bình thường.
Thuồng luồng tiên xem lại video từ đầu tới cuối một lần, lúc đầu biểu tình của nó còn rất bình thường nhưng sau khi xem xong biểu tình trên mặt nó liền biến đổi.
Lòng tôi hơi nôn nao, hỏi nó thấy thế nào, có phải cha mẹ tôi bị người bắt đi?
“Cô đừng lo lắng, Dương Dương, bây giờ cha cô còn có thể gửi video cho cô chứng tỏ ông ấy không có chuyện gì, chỉ là tham gia một buổi lễ cúng cầu phúc, chờ đến khi cúng xong bọn họ cũng sẽ trở về.” Thuồng luồng tiên bình tĩnh nói, còn mỉm cười với tôi.
Nhưng biểu tình của nó rất gượng gạo, trong mắt cũng lộ ra vẻ khiếp sợ cùng nghi ngờ.
Tôi liền nóng nảy, níu cánh tay Thuồng luồng tiên, bảo nó đừng có gạt tôi, biểu tình của nó đã bán đứng rồi.
Mặt Thuồng luồng tiên hiện qua một tia không khai, nói: “Sao cô lại không tin ông đây sao, con nhóc cô là người trợ tiên cho ông, ông đây gạt cô thì có lợi ích gì. Bây giờ bọn họ không có nguy hiểm gì, nếu quả thực cô không yên tâm thì ông đây có thể tìm địa chỉ tới đem bọn họ về, chỉ là cô không thể đi, những đứa trẻ Nhà họ Diệp này mặc dù bị ta che tâm trí nhưng vẫn phải có người ở nhà trông, cô trông được không?”
“Dĩ nhiên được!” Tôi gật đầu liên tục, có Thuồng luồng tiên tự mình đi tôi mới yên tâm.
“Ai, ông đây kiếp trước nhất định nợ cô thì phải, rõ ràng cô là người trợ tiên cho ông đây, không coi ông đây là tiên cũng được đi, còn ngày ngày bị cô sai đông sai tây không khác gì con chó.” Thuồng luồng tiên thở dài, sau đó đi ra ngoài.
Tôi nôn nóng trong lòng, còn không giục nó đi nhanh một chút, sao không chạy đi cho nhanh.
Đến khi nó hoàn toàn rời khỏi biệt thự tôi mới lên lầu ba trông coi đám trẻ con Nhà họ Diệp kia, bọn chúng vẫn ngây ngốc, đứng một hàng dọc theo vách tường, ánh mắt vô thần nhìn ngay phía trước, nhìn qua còn có chút dọa người, hơi giống cương thi trong phim khi còn bé tôi xem.
Tôi một mình nhìn bọn chúng đáng sợ như vậy liền đem mở toàn bộ đèn điện trên lầu cha, sau đó ngồi cách chúng xa xa một chút, nhìn chằm chằm bọn chúng, như vậy nếu như bọn chúng có hành động gì tôi cũng có thể chạy thoát thân trước.
Có điều thời gian trôi qua không bao lâu tôi liền phát hiện mình đã lo xa, bọn nhỏ vẫn duy trì một trạng thái cũ, không di chuyển cũng không nháy mắt chút nào, trừ cơ thể vẫn con hô hấp thì giống như người chết vậy.
Nhìn chằm chằm bọn nhỏ không thấy động tĩnh gì, tôi bèn móc ra điện thoại lên mạng.
Nhưng vì lo lắng cho cha mẹ nên tôi không có tâm tư đọc kĩ nội dung gì trên mạng cả, nhìn một hồi tôi liền dứt khoác cất lại điện thoại, ánh mắt dời đến hộp tử ngọc mà cha Tô Mộc cho tôi hôm nay. Chiếc nhẫn đen nhánh lẳng lặng nằm bên trong tản ra ánh sáng đen mịt, lúc cha Tô Mộc đưa nhẫn cho tôi, khi ấy tôi không nhìn kỹ cho lắm, hiện mới phát hiện phía trên đỉnh chiếc nhẫn khảm một viên như trân châu nhỏ màu đen kịt, ánh sáng ảm đạm đen mịt chính là từ hạt trân châu nhỏ nọ tỏa ra, dù không bắt mắt nhưng vô cùng đẹp đẽ, là kiểu càng nhìn càng thấy đẹp, mang lại một cảm giác xa hoa nhưng khiêm tốn.