CHƯƠNG 376: ĐẠI KẾT CỤC(5)
Tô Mộc không trả lời tôi, chỉ là nhìn tôi cười như cũ, hồi lâu, anh bỗng nhiên quay người bỏ tôi mà đi, chỉ để lại bốn chữ: em quay về đi.
"Tô Mộc! anh đừng đi, em không phải đang nhớ thương gì Đường Dũng cả, em chỉ muốn cùng anh, anh đừng vứt bỏ em…" Tôi lập tức luống cuống, hô to Tô Mộc, thế nhưng là mặc kệ tôi hô to thế nào, Tô Mộc đều không quay đầu lại, mà cách tôi càng lúc càng xa...
"Ông đây nói rồi, chỉ cần ông còn ở đây! Ai cũng đừng hòng thương tổn Dương Dương của ông! Dù ngươi là Thiên Sư Chung Quỳ cũng không được!"
Bỗng nhiên, một giọng nói kiên định truyền đến tai tôi, là giọng Đường Dũng! APP MÊ TÌNH TRUYỆN
Trong miệng anh còn ngậm đầy máu, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười khát máu!
Bỗng nhiên tôi lấy lại tinh thần, tôi vậy mà còn chưa bị Chung Quỳ cắn nuốt hết, giờ tôi lại thấy Đường Dũng và Chung Quỳ ôm cùng một chỗ, Đường Dũng máu me khắp người, nhưng trong mắt lại tràn đầy điên cuồng!
"Thiên Sư khắc quỷ, nhưng không khéo, ông đây là người! Mà lại là đại danh đỉnh đỉnh tăng nhân Thái Lan! Muốn nếm thử uy lực của tăng nhân không? Ông đây sẽ để ngươi hoài nghi cuộc sống trong vòng vài phút!” Đường Dũng điên cuồng nói.
Nói xong anh hé miệng, cắn một cái trên cổ Chung Quỳ, xé xuống một khối thịt lớn.
Chung Quỳ bị đau kêu lên đau đớn, tiệm khí đen kịch toàn thân trong nháy mắt bao phủ hai người lại.
Tôi đang muốn Đường Dũng tranh thủ thời gian mà chạy đi, uy lực của tiệm khí đến tôi đều chịu không nổi, huống chị anh chỉ là con người!
Nhưng tôi vẫn không thể thốt được tiếng nào, Đường Dũng anh cũng không nghe vô cái gì, sau khi cắn xuống máu thịt Chung Quỳ, tay anh nhanh chóng chồng lên nhau, đánh ra vài ấn chú liên tiếp, ấn lên người Chung Quỳ.
Cũng không biết anh đã làm gì, lại ấn đến trên người Chung Quỳ, tay anh vậy mà có thể hòa tan được tiệm khí, vậy mà có thể đánh ra một lỗ thủng lớn trên người Chung Quỳ!
Cả người Chung Quỳ khẽ giật mình, trên mặt tràn đầy không dám tin, nhưng khi hắn ta phát hiện thì đã muộn, không chờ Chung Quỳ phản kháng, Đường Dũng đã phun ra một ngụm máu tươi, một ngụm phun ra rất nhiều máu tươi, dường như đã đem hết máu trong cơ thể phun sạch ra.
"Ầm!" Một tiếng vang thật lớn.
Theo máu tươi giội lên người Chung Quỳ, thân thể Chung Quỳ đột nhiên nở ra, vang lên từng tiếng nổ lốp đốp, nổ tung trời!
Một thân tiệm khí đen kịch của hắn trong nháy mắt hóa thành màn sương đen phủ, phân tán trong không khí.
"Đường Dũng!" Theo Chung Quỳ bạo tạc nổ vang, thân thể tôi cũng được buông lỏng, giống như khôi phục được ý thức, cũng đã có thể lên tiếng.
"Dương Dương." thấy tôi gọi anh, Đường Dũng lung lay cơ thể, yếu ớt gọi tôi một tiếng.
Anh chật vật đến cực điểm, cả người đầy máu tươi, đã không thể nhìn ra trên người có bao nhiêu vết thương, nhưng anh lại vui vẻ, cười rộ lên lộ ra hàm răng đầy máu: "Vừa rồi anh có đẹp trai hay không? Xứng đang trở thành nam thần của lòng em không?"
Vừa nói, cơ thể anh phụt máu tươi ra ngoài, toàn thân toàn là lỗ máu không đếm sao cho hết được.
Tôi bị dọa đến cả người đều choáng váng, vừa ngăn lại các lỗ máu trên người anh vừa bảo anh đừng nói nữa, tôi phải đưa anh đến bệnh viện ngay!
"Không vội, nam thần anh không cần phải đến bệnh viện, em chỉ cần nói cho anh biết, vừa rồi anh có đẹp trai hay không, em có yêu anh không?" ý thức Đường Dũng đã mơ hồ, anh lắc lắc đầu, quật cường nhìn tôi, chờ câu trả lời của tôi.
"Đẹp trai! Không có ai có thể đẹp trai hơn anh, em đã yêu anh từ lâu rồi!”Tôi gào khóc nói, vừa khóc tôi vừa đỡ anh, muốn đưa anh đến bệnh viện, nhưng nơi đây là một trang trại hoang vu, mọi người đều chết hết, không có chiếc xe nào có thể đưa chúng tôi đến bệnh viện cả.
Tôi tuyệt vọng, Đường Dũng lại rất thản nhiên, anh bảo tôi đừng vội, anh mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát, nói xong anh chỉ vào nơi hôn lễ đã được trang trí xong không xa, bảo tôi đỡ anh qua, nói: "đến chỗ kia nghỉ ngơi một lát, đây là hôn lễ chỉ có hai ta, mặc dù anh không thể nào làm chú rể, nhưng anh có thể vì em làm một chuyện cuối cùng.”
"Anh đừng nói nữa... nói thêm sẽ đổ máu nữa, cứ như vậy anh sẽ chết mất!" hai tay tôi nâng mặt Đường Dũng, khóc như điên dại liều mạng ngăn anh.
Thế nhưng anh xưa nay đều đâu nghe lời tôi, vẫn nói tiếp: "anh trả lại chú rể cho em, kiếp trước cũng tốt, kiếp này cũng tốt, anh chỉ hi vọng em có thể hạnh phúc, việc khác đều không quan trọng... chết tiệt, ông đây là anh hùng cái thế, lại rơi nước mắt…”
Anh ấy thấy hơi tiếc hận, giống như việc rơi lệ rất mất mặt, nhưng anh giờ giống tôi, đều không thể ngừng rơi nước mắt, trong mắt ảnh chảy ra dòng nước mắt đỏ tươi, lưu luyến nhìn tôi không thôi, giống như tôi chính là người anh không thể buông bỏ được trên đời này.
Tôi đau đến nao lòng, khóc đến thở không ra hơi, lại chỉ có thể bất lực nhìn anh chảy máu.
Đường Dũng đang rơi lệ, nhưng khóe miệng lại đầy vẻ đắc ý mỉm cười, anh chầm chậm nhắm mắt lại, không còn hô hấp.
"Đường Dũng!" cơ thể anh co quắp trong lòng tôi, chầm chầm lạnh dần đi, lòng tôi cố nhẫn nhịn đã lâu lại triệt để sụp đỗ, ôm anh khóc vang.
Một vầng sáng trong suốt như tuyết chầm chậm nổi lên từ trong thi thể Đường Dũng, vây xung quanh tôi dạo một vòng, rồi lại bay đến lau nước mắt trên mặt tôi.
Đây là hồn của Đường Dũng? tại sao anh không biến thành quỷ, mà là trực tiếp biến thành một vầng sáng?
Nước mắt tôi rơi như mưa, thống khổ nhìn xem vầng sáng kia.
Sau khi nó lau đi nước mắt của tôi liền bay đến chỗ vừa rồi Chung Quỳ nổ tung.
Tôi không khỏi đứng lên, đươi theo vầng sáng, anh muốn làm gì? Đều đã chết đi, chẳng lẽ đến cơ hồi cầu phúc cho anh cũng không để cho tôi?
Nơi Chung Quỳ nổ tung vẫn tràn ngập một vầng tiệm khí màu đen còn chưa tiêu tán, vầng sáng bay đến trên tiệm khí, hơi bồi hồi một chút rồi vèo một cái, bỗng đâm đầu vào.
Tôi nghẹn ngào gào lên, bây giờ Đường Dũng đang trong trạng thái hồn phách, lại đâm vào tiệm khí, đó là tự tìm đường chết!
Anh đang muốn hồn phi phách tán!
Tôi lo lắng đến điên, cũng không để ý đến mình cũng đang trong trạng thái linh hồn, đi theo đâm đầu vào trong tiệm khí.
Tiệm khí đen đặc áp đến tôi, cơ thể nặng nề như bị đao đâm cắt.
Đau.
Nhưng lòng càng đau!
Tôi kiên trì đi vào, muốn thừa dịp trước khi vầng sáng của Đường Dũng bị hòa tan dẫn anh đi ra.
Nhưng vừa đến trung tâm của tiệm khí, tôi lại giật mình thấy một bóng người.
Bóng hình kia đang lung lay đứng dậy, nhìn về phía tôi.
Là Tô Mộc!
Không đúng, là Chung Quỳ!
Đó là mặt Tô Mộc, nhưng lại ở giữa tiệm khí tràn ngập, Chung Quỳ sống lại rồi? !
"Dương Dương." Người kia mở miệng khẽ gọi tên của tôi, giọng nói ôn nhu, lại kèm theo một tia mê mang.
Tôi lập tức sững sờ, không dám tin nhìn anh: "Anh là... Chung Quỳ hay là Tô Mộc?"
"Anh là người yêu em." Tô Mộc mở miệng nói.
Nói xong thì chính anh cũng sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày, chạy nhanh đến nắm tay tôi, dẫn tôi ra bên ngoài tiệm khí, anh nói: “Giờ em đang trong trạng thái linh hồn, sau lại đến bên trong tiệm khí, còn nữa, sao anh lại ra ngoài? Chúng Quỳ đâu?”