Mục lục
Cô dâu của quỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 241: Mục Tiêu là tôi




Chương 241: Mục Tiêu là tôi
Chỉ thấy hai bên lối đi sau cửa đá treo chằng chịt thi thể người, hiển nhiên chết đã lâu, phần lớn họ không mặc quần áo, trên người chỉ phủ lấy bao bố bẩn thỉu, phía trên bao bố đã đóng một tầng bụi xám dầy đặc, nhìn không ra nhan sắc ban đầu nữa.
"Trời đất ơi, nhiều thi thể như vậy, đây là để làm gì?" Thuồng luồng tiên ẩn trong cơ thể tôi cũng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả kinh kêu một tiếng.
Ông ấy vừa dứt lời, Đường Dũng liền phát hiện ánh mắt của tôi khác thường, bước nhanh đến trước bảo hộ tôi, sau đó thăm dò nhìn vào cửa đá.
Sau khi nhìn thấy tình cảnh, Đường Dũng cũng không nhịn được hít sâu một hơi dài, cũng may anh vốn là Tăng nhân có kiến thức rộng rãi, kinh ngạc một lát thì liền tỉnh táo lại, thận trọng cầm chày cán bột đi vào trong thông đạo, hai mắt chăm chú nhìn đỉnh đầu chày cán bột.
"Ông đây sớm đã thấy cái chày kia không đơn giản, nghe nói tăng nhân đỉnh cấp của Thái Lan khi về cõi tiên sẽ rèn đúc thân thể mình thành pháp khí để truyền cho hậu nhân, chắc hẳn cây chày này khi được rèn đúc đã thêm tro cốt của Đại tăng nhân, không chừng phía trên còn lưu lại một tia tàn hồn của tăng nhân đại sư, Đường Dũng bây giờ đang dùng cái chày kia để kiểm tra hàm lượng âm khí trong lối đi, nếu như hàm lượng âm khí quá cao sẽ uy hiếp được người sống, tro cốt trong cái chày sẽ run lên, nhắc nhở Đường Dũng mau chóng rời đi." Thuồng luồng tiên nói.
"Cây chày cán bột kia lại còn cócông năng này, trách không được anh ta luôn mang nó bên mình." Tôi giật mình nói, nói xong tôi không khỏi cũng nhìn về phía cái chày kia.
Chỉ thấy cái chày đợi hồi lâu đều không có phản ứng gì, Đường Dũng vốn trầm mặt rốt cục thả lỏng vài phần, đợi chừng mười phút, giống như đã xác định thông đạo an toàn, mới thu hồi cái chày lại, chìa tay về phía tôi: "Dương Dương, phía trên kia treo đầy thi thể, mà tư thế chết đều khá khủng bố, nếu sợ em liền nhắm mắt lại, vịn tay anh mà đi là được.”
"Tôi..." Tôi nhìn Đường Dũng đưa tay qua lại hơi do dự một chút, lúc đầu muốn cậy mạnh nói là tôi không sợ lắm, có thể tự đi được, nhưng khóe mắt quét đến từng dãy xác chết được treo lên thì cả người đã phát run, dù trên đầu còn phủ khan voan phủ đầy chu sa cũng không ngăn cản được cỗ khí lạnh âm u rợn người kia.
Tôi lập tức nhắm mắt lại, không dám nhìn nhiều, sợ giờ nhìn thêm sẽ mơ thấy ác mộng sau này.
Thấy tôi nhắm mắt, Đường Dũng cũng không đợi ý kiến của tôi, liền trực tiếp nắm lấy tay tôi kéo về phía trước.
Mặc dù bây giờ tôi đã nhắm mắt không nhìn thấy gì nhưng bên tai tôi vẫn luôn truyền tới tiếng Thuồng luồng tiên: “Rốt cuộc đây là cái quỷ gì? Thi thể này ít nhất cũng đã hai trăm năm, cũng phơi gió thành thịt khô rồi. Tăng nhân nhà ngươi nhìn xem, thi thể đứa bé này có giống thịt xông khói không?”
“Nhìn lớp lông xanh kìa, thấy rõ là được lên men rất tốt. Còn có tên béo bên kia, đã mấy trăm năm mà cơ thể vẫn còn trắng nõn, mỡ đều đã được hong khô thành trong suốt, toàn là thịt ba rọi…”
Vừa nói Thuồng luồng tiên còn vừa nuốt nước miếng, thở dài nói: “Nhắc tới ông đây đã rất lâu chưa được ăn thịt xông khói, mùi thịt cũng sắp quên rồi. Dương Dương, nếu lần này ngươi không bắt được quỷ cho ta ăn thì mang ta đi ăn một bữa thịt cho thỏa thích cũng được, ông nội Thuồng luồng tiên của ngươi không kén ăn.”
Vừa nói ông ta còn cười hắc hắc hai tiếng.
Tôi nghe nãy giờ mà nổi cả da gà, mặc dù lúc này tôi vẫn nhắm hai mắt không thể thấy được những thi thể treo dọc đường đi kia nhưng tôi vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng kinh khủng đó. Không ngờ Thuồng luồng tiên lại có khẩu vị nặng như vậy, nhìn thi thể người phơi khô hai trăm năm mà có thể nghĩ tới thịt xông khói.
Không riêng gì tôi, ngay cả Đường Dũng đi phía trước cũng không nhịn được, dừng lại, giọng đanh lại hỏi Thuồng luồng tiên có thể ngừng nói về đề tài này được không, chờ sau khi tìm được Tô Mộc thì anh ta sẽ nguyện ý nói chuyện về thịt gác bếp.
Thấy cả tôi và Đường Dũng đều có vẻ không chịu được, rốt cuộc Thuồng luồng tiên cũng ngượng ngùng im lặng nhưng anh mắt vẫn nhìn chằm chằm những thi thể kia như nhìn thức ăn. Ngay khi Đường Dũng kéo tôi chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước thì tôi đột nhiên thấy căng thẳng, sau đó có tiếng của Thuồng luồng tiên: “Không cần đi thêm nữa.”
“Tại sao? Có phải ông nhìn trúng thi thể nào muốn mang đi?” Đường Dũng sửng sốt một chút.
Tôi cảm giác được ưu tư Thuồng luồng tiên đang dao động, giống như đã nhìn thấy cái gì không nên thấy, tôi liền mở mắt ra nhìn về phía ông ta đang nhìn.
Đường đi vẫn chằng chịt thi thể như cũ, tôi có thể thấy những đôi chân lộ ra bên ngoài, cả lớn cả nhỏ dường như đều khô quắt.
Nhưng có một đôi chân ngoại lệ, đôi chân kia mặc dù cũng rất xù xì, phía trên phủ đầy nếp nhăn nhưng rõ ràng khác với những đôi chân khác, nhìn qua thấy là lạ mà không làm sao giải thích được.
Giống như vẫn còn chứa nước so với những đôi chân khô quắt khác?
Ngay khi tôi còn đang nghi ngờ thì bóng Thuồng luồng tiên đã chợt lóe lên, trực tiếp từ trong thân thể tôi đi ra, hóa thành hình người đứng bên cạnh tôi nhìn đôi chân kia, cười nhạt: “Ngươi nếu có gan vây ông đây lại sao lại còn không có can đảm đối diện? Lại còn giả bộ như thịt xông khói treo lên trên đấy là thế nào?”
Ông ta nói vậy khiến tôi nháy mắt thấy cả kinh trong lòng, chẳng lẽ chủ nhân của đôi chân kia chính là Kim Đạt Hải?
Quả nhiên Thuồng luồng tiên vừa nói xong thì đôi chân kia bỗng nhiên cử động, trực tiếp nhảy từ trên tường xuống, đứng cách chúng tôi khoảng ba mét chính là Kim Đạt hải: “Đại yêu quả là lợi hại. Mặc dù ta không nhìn ra cụ thể ngươi có mấy hạch nhưng ngươi có thể thoát khỏi trận vây yêu của ta thì ít nhất cũng năm hạch trở lên. Nhưng ta thật tò mò, rốt cuộc làm sao ngươi đi ra ngoài được, cho dù ngươi là yêu ngũ hạch thì cũng không có khả năng đi ra mà không có chút thương tích nào.”
“Gì mà đại yêu tiểu yêu, thật khó nghe. Ngươi ngay cả ông đây mấy hạch cũng không nhìn ra mà dám bày trận vây khốn ông đây. Nói thật cho ngươi biết ông đây đã chín hạch! Bây giờ nhận sai vẫn còn kịp, đem thả tiểu tử Tô Mộc kia ra, sau đó tiêu diệt hồn tiệm thì ông đây có thể giữ lại một mạng cho ngươi.” Thuồng luồng tiên cười ha hả nói. Chỉ là mặc dù biểu tình của ông ta rất ung dung nhưng tôi có thể cảm nhận được ánh mắt ông ta đang nhìn Kim Đạt Hải rất hung hãn, hận không thể liền xông tới nuốt gọn Kim Đạt Hải.
Thuồng luồng tiên từ trước tới giờ tự xưng vương, muốn trở thành rồng đích thực, vậy mà bây giờ bị một trận pháp vây khốn khiến mặt mũi bị mất sạch, cho nên tôi có dự cảm bất kể Kim Đạt Hải này có nghe lời Thuồng luồng tiên mà nhận thua hay không thì Thuồng luồng tiên cũng sẽ không buông tha cho hắn.
Kim Đạt Hải lúc này cũng không thèm để ý, mặt hắn lạnh tanh nhìn chúng tôi một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Đường Dũng cùng Thuồng luồng tiên mà bỏ qua tôi, nói: “Đại yêu cửu hạch? Ngươi cho rằng ta tin sao? Không phải các người tìm gã lệ quỷ tên Tô Mộc kia sao, hãy đi với ta, ta nhất định sẽ để các ngươi gặp hắn lần cuối.”
Nói xong hắn thu ánh mắt lại, không biết vô tình hay hữu ý còn nhìn tôi một chút, sau đó xoay người bước đi, cũng không để ý chúng tôi có đi theo hắn hay không.
Lúc này biểu tình trên mặt Đường Dũng tương đối ngưng trọng, ánh mắt lộ vẻ không hiểu, quay đầu nhìn tôi một cái rồi nhìn về phía Thuồng luồng tiên, hỏi: “Rốt cuộc hắn đang tính toán cái gì? Lúc trước để mắt tới Tô Mộc là bởi vì Tô Mộc là lệ quỷ, hồn tiệm của hắn chiếm đoạt được Tô Mộc sẽ hoàn toàn dưỡng thành, bây giờ hồn tiệm đã hoàn toàn dưỡng thành rồi thì hắn còn cần Tô Mộc làm gì? Chẳng lẽ giữa hắn và lão quỷ kia có thù oán gì? Còn có, rốt cuộc người này có lai lịch thế nào? Hắn không thể nhìn ra ông là mấy hạch chứng tỏ hắn vẫn chưa tinh thông nhưng lại có thể gây ra chuyện lớn như vậy.”
“Hắn chỉ là một người bình thường lười làm mà muốn ăn. Chỉ là trong tay hắn lại có nhật ký của Diệp Tử Phong trước khi chết, bên trong ghi cặn kẽ tất cả thuật pháp của Nhà họ Diệp cùng phương pháp tự yêu sư, dường như mọi tinh hoa của Nhà họ Diệp từ trước tới giờ đều ở trong tay hắn.” Tôi nói.
Nói xong tôi nhìn theo bóng lưng Kim Đạt Hải càng ngày càng xa, trong lòng không khỏi có chút nôn nóng. Nghe ý của hắn thì nhất định Tô Mộc đã bị hắn bắt được, hơn nữa vừa rồi chỉ có hắn xuất hiện mà không có hồn tiệm, chắc hẳn hồn tiệm đang ở nơi nào đó canh chừng Tô Mộc.
Tôi liền thúc giục Thuồng luồng tiên cùng Đường Dũng, hỏi bọn họ có thể quyết định nhanh lên một chút không, có muốn hay không đi theo Kim Đạt Hải? Nếu như không đi theo hắn thì bọn họ có biện pháp nào tìm được Tô Mộc không?
“Biện pháp… là không có. Em chắc nhận ra từ khi xuống căn phòng dưới đất này thì khí tức liền bị loạn, không thấy được âm khí hay dương khí, giống như ở đây là chân không vậy. Cho nên vừa rồi anh mới thử kiểm tra lối đi một chút.”
“Không có cách còn suy nghĩ cái gì.” Tôi không khỏi liếc mắt, bước nhanh đuổi theo hướng Kim Đạt Hải.
Vừa rồi tôi còn nghiêm túc nghe Đường Dũng như vậy, thì ra anh ta cũng không tìm được Tô Mộc!
Thấy tôi đuổi theo Kim Đạt Hải, giọng Thuồng luồng tiên và Kim Đạt Hải phía sau đồng thời vang lên bảo tôi bước chậm một chút, cẩn thận bị trúng mai phục của Kim Đạt Hải.
Tôi đã nghe không lọt tai lời bọn họ, trong đầu đều nghĩ đến bộ dáng gặp nạn của Tô Mộc, bước xuyên qua lối nhỏ quanh co khúc khuỷa đuổi theo Kim Đạt Hải, cuối cùng bước đến một mảnh đất trống trãi.
Trước mắt tôi là một cái hang động, mặc dù có dấu vết đào qua nhưng rõ ràng đã rất lâu năm, hoàn toàn không hợp với Giang Đại, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì tôi khó mà tin được dưới lòng một nơi hiện đại hóa như đại học lại nối với một cái hang động lớn như vậy.
Trên đỉnh hang này không treo thi thể, có điều phía trên lại rũ xuống khá nhiều thạch nhũ dạng mũi tên, mỗi đầu tên còn đang tí tách nước rơi xuống, toàn bộ hang đá vô cùng ẩm ướt, như trời đang mưa vậy.
Tôi thấy Kim Đạt Hải dừng lại trong hang động, vội quan sát xung quanh một vòng, toàn bộ không gian trong hang trống rỗng, ngoại trừ Kim Đạt Hải và ba chúng tôi thì không thấy bóng dáng nào của Tô Mộc và hồn tiệm cả.
Dù tính tình tôi khá tốt thì giờ cũng không nhịn được tức giận, thấp giọng hỏi Kim Đạt Hải đến cùng đang giở trờ quỷ gì, Tô Mộc đâu?
Lưng Kim Đạt Hải đưa về phía tôi, thân thể gầy còm hơi còm lưng, thấy tôi chất vấn ông ta bỗng nhiên run rẩy người, cười khan: “Cô yên tâm, cái tên lệ quỷ Tô Mộc kia giờ rất ổn, có lẽ đang hai đứa nên đôi với hồn tiệm của tôi không chừng, còn cô muốn dẫn người về thì không dễ đâu, thật may tình cảm giữa cô và tên quỷ kia lại tốt như vậy.”
Nói xong ông ta xoay người, đôi mắt trừng trừng nhìn tôi, đáy mắt thiêu đốt sự điên cuồng nóng bỏng, cười ha ha.
Lòng tôi đột nhiên lạnh lẽo, nhất thời có dự cảm không tốt, giống như mục tiêu của hắn vẫn luôn là tôi vậy.
Ngay khi dự cảm bất thường ập đến, Kim Đạt Hải đã vươn tay lên, không biết từ lúc nào trong tay hắn đã có thêm một cây gậy màu trắng, nhìn qua như xương đùi con người, chỉ thấy hắn vung cái xương đùi đập tới thạch nhũ phía trên đầu.
Thạch nhũ nhìn như cứng rắn lại trong nháy mắt rớt xuống khi tiếp xúc với xương đùi, cùng lúc đó toàn bộ đỉnh hang bắt đầu lung lay, phát sinh tiếng nước cực lớn, không bao lâu sau thạch nhũ đứt rời rơi xuống cửa hang, một dòng nước cực mạnh đổ xuống dưới, từng đợt sóng màu đen cuốn về phía tôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK