Chương 170: Kiếp sau tương phùng(một)
Tôi gào thét trong lòng, muốn giữ anh ấy lại, không muốn anh ấy bỏ mặc mình tôi.
Nhưng máu tươi đã chặn cổ họng tôi, một câu nói cũng không nói được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Mộc cùng Lộc Dương giả bên cạnh nhu tình mật ý rời đi.
“Ọc!” Người tôi co rút lại, máu tươi nơi ngực không kìm nén được nữa phun ra.
“Nha đầu!” Tôi nghe thấy tiếng Thuồng luồng tiên gọi nhưng thân thể tôi đã bắt đầu lạnh, ý thức cùng dần mất đi, cảm giác cả người nhẹ bẫng giống như hồn phách lại phải rời khỏi thân thể vậy.
Cuối cùng tôi rơi vào một mảnh tối tăm, cặp mắt như bị dính lại, không sao mở ra được, chỉ có thể nghe ngóng âm thanh xung quanh đang rất hỗn loạn. Mơ mơ màng màng, tôi thật giống như lần nữa chết đi, thi thể bị bọn họ ném vào nơi nào không biết.
Chẳng qua lần này hồn phách tôi không bay ra mà bị kẹt trong thân thể, giống như thân thể này bất tỉnh, tôi liền vĩnh viễn bị chôn theo thân thể này.
Bóng tối hết sức lâu dài, tôi hoàn toàn rơi vào một mảnh đen nhánh, đưa tay không thấy được năm ngón.
Tôi giãy giụa như điên, muốn thoát khỏi cổ thân thể này, nhưng cho dù tôi dùng hết sức thế nào thì tất cả khí lực đều giống như đánh vào không khí, không có nơi nào nhận lực, cuối cùng tiêu tán vô ảnh vô tung.
Không biết vùng vẫy bao lâu, tôi đã mệt mỏi hết sức, hiện tại sự huyên náo bên tai cũng đã sớm biến mất không thấy, Thuồng luồng tiên cũng không biết đã chạy đi đâu, không nghe động tĩnh gì bên ngoài, hẳn tôi đã bị chôn.
Xong!
Lòng tôi tràn ngập tuyệt vọng, tôi vốn cho là thân thể bị Lâm Yến Nhi cướp đi, tôi làm một cô hồn dã quỷ đã là quá thảm, không nghĩ tới bây giờ mới là tình cảnh thảm nhất. Cho dù tôi chết biến thành quỷ cũng không cách nào thoát khỏi thân thể này để ra ngoài, tương đương với thân thể đã chết nhưng ý thức vẫn bị nhốt trong thân thể, cái này khác gì việc bị trúng tù hồn quan trong mộ Võ Tắc Thiên?
Tôi ngẩn người ngơ ngác nằm trong bóng tối, không biết con đường phía trước ở nơi nào.
Có lẽ cả đời này tôi cũng sẽ bị kẹt trong bóng tối, vĩnh viễn không ngày xuất hiện.
Hoặc không chỉ cả đời này, hồn phách của tôi bị kẹt ở đây không cách nào đầu thai, ngay cả đời sau cũng là hy vọng xa vời, tôi đời đời kiếp kiếp bị nhốt chỗ này.
Nghĩ tới đây lòng tôi run lên, nếu như vậy tôi tình nguyện hồn phi phách tán.
Nhưng bây giờ ngay cả đường để hồn phi phách tán tôi cũng không có.
Càng nghĩ càng tuyệt vọng, lòng đã chìm vào đáy cốc, ngay cả ý thức bị mất đi lúc nào cũng không biết.
Đợi đến khi tôi ý thức hồi phục lại lần nữa, cũng không biết đã trải qua bao lâu, tim của tôi đau đớn hồi lâu, giống như có người sát muối vào miệng vết thương của tôi vậy.
“ A “ Tôi đau đến mức kêu lên một tiếng, dữ dội ngồi dậy.
Là ai ? Tôi cũng đã chết rồi, đến cả thi thể của tôi cũng không bỏ qua. Tôi chớp mắt liền nổi giận, tức giận mở to hai mắt ra.
Trước mắt một mảnh sáng rực, chói đến nỗi tôi không mở mắt ra được. Tôi không ngừng giơ cánh tay lên che lại thứ ánh sáng chói mắt đó, nỗ lực thích ứng với hoàn cảnh hiện tại.
Đợi một hồi, tôi mới dần dần hồi phục lại thị lực, bỏ cánh tay xuống. Trước mắt lại xuất hiện một gương mặt vô cùng quen thuộc.
“ Tô Mộc ?” Tôi sững người ra, không dám tin mà dụi mắt mình.
Chắc chắn mình đang nằm mơ, rõ ràng tôi đã chết rồi, bị kẹt bên trong thi thể này, làm sao còn có thể gặp lại Tô Mộc nữa ?
Chỉ là cảnh tượng trước mắt lại chân thật như vậy, mặt của Tô Mộc thật sự rất đẹp, trên mặt anh ấy vẫn có biểu cảm phức tạp nhìn vào tôi như cũ. Có hoài nghi, có đau xót, lại còn có chút không dám tin.
Mặc kệ là chuyện gì, anh ấy thật sự đang xuất hiện ở trước mặt tôi.
Tôi sững sờ nhìn anh ấy, phản ứng gì cũng không có.
Đôi mắt anh ấy vẫn luôn nhìn chăm chăm vào tôi, rất lâu sau anh ấy mới hỏi tôi :” Cô là ai ?”
“Em là Lộc Dương.” Tôi nói, tuy biết mình đang nằm mộng, nhưng đã nhịn rất lâu, rất muốn nói sự thật cho anh biết.