CHƯƠNG 296: DA HỒ LY LỬA ĐỎ
“Vừa rồi trên người cô phát ra ánh sáng xanh, cô không thấy sao? Không phải cô cũng bị yêu vật bám vào chứ?” Trương Đán hỏi tôi.
Vừa nói anh ta vừa quay mặt nhìn Triệu Lỗi nháy mắt, bảo Triệu Lỗi lấy lá bùa thử yêu thử trên người tôi một chút.
Triều Lỗi run run, anh ta bây giờ có chút sợ tôi nhưng bị một đám đồng nghiệp vây quanh liền không dám tỏ vẻ quá kinh sợ, đành phải lớn gan lấy ra lá bùa thử yêu đã sớm đen nhanh đưa sát lại gần người tôi.
Tôi liền cảm thấy một luồng nhiệt nóng đập vào mặt, theo bản năng muốn né tránh nhưng chưa kịp làm gì thì Triệu Lỗi kia bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, hướng về phía mọi người toét miệng cười một tiếng, nói: “Suy nghĩ nhiều rồi, người đẹp này rất bình thường, cũng không bị yêu vật bám vào.”
Vừa nói anh ta còn đưa lá bùa cho mọi người người kiểm tra, chỉ thấy vừa rồi chữ viết trên lá bùa có màu đen lúc này lại thần kỳ chuyển sang đỏ, phía trên màu đỏ vết máu lại lần nữa hiện ra. Nói cách khác, nguy cơ được giải trừ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, yêu khí và âm khí tương tự nhau, đều phải là người đã mở ra thiên nhãn mới có thể nhìn thấy, người bình thường căn bản không thấy được nhưng đám người này lại đồng loạt vây quanh tôi như vậy hiển nhiên vừa rồi quả thật cũng thấy màu xanh trên người tôi. Cũng may Triệu Lỗi không hiểu biết nhiều, cho rằng lá bùa thử yêu biến thành màu đen mới là chứng tỏ có yêu khí nên đúng lúc lại thành giúp tôi giấu giếm chuyện này.
Chắc chắn không còn uy hiếp của mọi người, tôi liền hỏi Trương Đán tình hình bây giờ thế nào, Đường Dũng đã cứu Tôn Thiên Nhiên ra chưa?
Nghe tôi hỏi Trương Đán mới bừng tỉnh nhớ ra cái gì đó, chợt quay đầu nhìn về phía khách sạn, nói: “Vừa rồi khách sạn bị sụp hai lần, có lẽ Tôn tổng cùng anh bạn kia…”
Vừa nói sắc mặt của anh ta căng thăng, xem bộ dáng là muốn xông vào xem tình hình thế nào nhưng lại sợ khách sạn không an toàn khiến anh ta vào không được mà lui cũng không đúng.
Ngay khi Trương Đán còn đang do dự xem có vào hay không thì sau lưng đột nhiên có người nói: “Nhìn kìa, bên trong có người đi ra!”
Câu nói của người đó lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, tôi cũng vội vàng nhìn về phía khách sạn, chỉ tấy hai thân ảnh màu trắng mờ mờ đang dựa nhau đi ra từ khách sạn, một người trong đó bước đi còn vững vàng, người kia thì hoàn toàn là bị kéo lê đi, chân đã mềm nhũn.
“Đường Dũng, anh không sao chứ!” Tôi liền vui vẻ kêu lên, tảng đá đè nặng trong lòng cũng biến mất, bước nhanh về hướng Đường Dũng.
Lúc này Đường Dũng đang dìu Tôn Thiên Nhiên, hai người toàn thân bụi bặm thật giống như mới từ trong xưởng đi ra. Tôn Thiên Nhiên đã hôn mê, cũng may Đường Dũng mặc dù tương đối chật vật nhưng trên người cũng không thấy bị thương gì.
“Yên tâm đi, anh làm sao có thể có chuyện, chỉ là người bạn này của em bị thương không nhẹ, có lẽ phải nằm liệt giường nghỉ ngơi một thời gian.” Đường Dũng nói.
Vừa nói ánh mắt anh ta đã quét qua đám người xung quanh một vòng, giọng từ tốn nháy mắt liền biến mất, bất mãn hét lên: “Ai là quản lý của tập đoàn Lục Địa, sao có mắt như mù vậy, không thấy tổng giám đốc các ngươi bị thương sao, đều không quản à?”
Nghe Đường Dũng kêu lên như vậy đám người kia mới phản ứng được, vừa rồi trên người Tôn Thiên Nhiên đầy bụi, không ai nhận ra anh ta.
“Tôi là giám đốc của Lục Địa, bây giờ chỗ này tôi phụ trách, thật ngại.” Một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi bước nhanh ra từ trong đám người, đi về phía Đường Dũng.
Ông ta đầu tiên là đỡ lấy Tôn Thiên Nhiên, sau đó nhìn Đường Dũng nói cảm ơn. Người kia cũng không trì hoãn, nhanh chóng bảo Trương Đán đi lấy xe, trước tiên phải đem Tôn Thiên Nhiên đưa đến bệnh viện.
Đường Dũng không vui, đưa tay níu lại người giám đốc đang đỡ Tôn Thiên Nhiên đi, nói: “Ông là giám đốc sao? Nơi này ông có thể toàn quyền phụ trách sao?”
“Phải, chuyện lần này đều là trách nhiệm của tôi, là tôi không đảm bảo được an ninh, làm hại Tôn tổng…”
Không đợi người kia nói xong Đường Dũng liền liếc mắt, ngắt lời nói: “Bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, cũng không phải lúc truy cứu trách nhiệm mà cần giải quyết tốt. Nếu ông có thể toàn quyền phụ trách vậy thì ông phải phụ trách…”
Vừa nói Đường Dũng vừa nhíu mày ra hiệu cho vị giám đốc, tay còn làm hành đồng như đếm tiền.
Đáng tiếc vị giám đốc kia bây giờ trong đầu đều chỉ lo lắng cho chuyện an nguy của Tôn Thiên Nhiên, không nhận ra được ý của Đường Dũng, chỉ khẽ cúi đầu cảm ơn Đường Dũng một cái liền vội vã rời đi.
Có giám đốc dẫn đầu, những nhân viên tập đoàn Lục Địa đang xem náo nhiệt cũng đều rút lui, chớp mắt ở lại chỉ còn tôi và Đường Dũng cùng những lính cứu hỏa vẫn đang bận rộn.
Đường Dũng tức giận chửi thề, chu môi khẽ nói: “Tập đoàn lừa chứ Lục Địa cái gì, công ty lớn như vậy còn nói không cần phải tính toán vậy mà bây giờ không ai chịu nói chuyện tiền bạc với ông đây, chờ ngày mai có tin ông không thèm tiền của các ngươi mà sẽ cắt tiết uống máu các ngươi không!”
Vừa nói Đường Dũng vừa xì một tiếng phẫn hận về phía đám người đang rời đi kia, nói với tôi: “Xin lỗi Dương Dương, đi ra ngoài lâu như vậy mà chưa để em được ăn. Chúng ta đi tìm một quán ăn khác đi, lần này phải bồi bổ thật tốt!”
“Không cần, tôi không chờ thêm được nữa, tùy tiện mua chút gì đó ăn đi!” Tôi đã sớm đói tới run cả chân, nếu không phải vừa rồi trong lòng lo lắng cho Đường Dũng thì đã sớm kiệt sức, bây giờ thấy Đường Dũng bình an vô sự tôi lại thấy đói tới hoa cả mắt lại.
Đường Dũng thấy thần sắc của tôi không tốt, sắc mặt căng thẳng ôm lấy tôi, hỏi tôi thế nào, có chỗ nào khó chịu hay không. Nghe thấy tôi kêu đói anh ta liền không quản được gì nữa, ôm lấy tôi chạy như điện, chạy một chút gặp được bà bác bán bánh rán bên đường liền xông tới: “Bác cho cái bánh, thêm hai quả trứng, không ba quả… mười quả đi. Nhanh giúp cháu!”
Năm phút sau Đường Dũng đã cẩn thận đút bánh vào miệng cho tôi, bảo tôi cẩn thận kẻo nóng. Vừa nói anh ta còn cẩn thận thổi cho bớt nóng.
Tôi đã đói như con sói, há to mồm cắn một miếng to.
Có lẽ là có nhiều trứng gà, bánh rán lại ngon một cách khác thường. Tôi nhai vội vài miếng liền nuốt xuống bụng cho đỡ đói, trước mắt đã không còn xây xẩm, hơn nữa cảm giác đói trong bụng cũng đã bớt đi rất nhiều.
Tôi cười với Đường Dũng một tiếng, nói với anh ta tôi không sao, sau đó giùng giằng thoát khỏi ngực anh ta, tự mình ăn bánh rán.
Đường Dũng nhìn tôi mỉm cười, mặt đầy vẻ yên tâm, luôn luôn bảo tôi cẩn thận kẻo nóng, không ai tranh ăn của tôi.
Tôi ăn hết một cái bánh xèo thì thân thể cũng coi như đã bình phục.
Đường Dũng hỏi tôi có còn muốn ăn gì nữa không, nếu như ăn đủ no thì anh ta sẽ đưa tôi về nghỉ ngơi trước, anh ta còn có chuyện khác phải làm.
Nghe anh ta nói quả thật tôi cũng cảm thấy mệt mỏi, dẫu sao ăn no xong buồn ngủ cũng là chuyện thường tình. Hơn nữa vừa rồi tôi đã hấp thu một lượng lớn yêu khí, cũng cần chút thời gian để ổn định lại.
Tôi liền bảo Đường Dũng đưa tôi trở về nhà trước, trên đường về nhà tôi còn thử liên lạc với Thuồng Luồng Tiên, muốn hỏi rốt cuộc ông ta đang làm gì, nếu vừa rồi đã lên tiếng sao bây giờ còn không hiện thân.
Liên lạc một hồi tôi liền có một phát hiện kinh ngạc, lúc này yêu khí trong cơ thể tôi nhiều khiến liên lạc với Thuồng Luồng Tiên trở nên dễ dàng vô cùng.
Trước kia giữa chúng tôi dường như chỉ là liên lạc một chiều, chính là Thuồng Luồng Tiên có thể tùy lúc cảm nhận được tâm tư của tôi, có thể tùy lúc tùy chỗ nói chuyện với tôi, còn bình thường tôi chỉ có thể gọi Thuồng Luồng Tiên phải đợi ông ta trả lời tôi mới nói chuyện được.
Nhưng bây giờ tôi mới vừa có ý niệm liên lạc với Thuồng Luồng Tiên trong đầu thì gương mặt Thuồng Luồng Tiên đã xuất hiện trong não tôi, hơn nữa tôi lại có thể thấy được rõ ràng ông ta đang ở vị trí nào, ông ta đang ở chính giữa khách sạn Hilton kia.
Lúc này ông ta đã biến thành một con rắn lớn, mà ở dưới người ông ta chính là một chiếc thảm lông màu đỏ rực lửa, nhìn qua rất lộng lẫy.
Nhưng trên chiếc thảm mềm mại màu đỏ kia lại tụ tập oán khí nồng nặc, nhìn thật kĩ mới có thể phát hiện ra đó là chiếc thảm được làm từ da cáo đỏ.
Rất nhiều da cáo được ghép vào với nhau trải trong diện tính lớn như vậy, nhìn sơ qua một chút ít nhất cũng hơn trăm tấm.