CHƯƠNG 303: THU TIỀN
“Sáu mươi tỷ…” Giọng vị giám đốc kia run lên, suýt chút nữa bị mấy con số này dọa đến sợ
Đừng nhìn anh ta là cán bộ cấp cao của tập đoàn, mặc dù thu nhập cũng không thấp nhưng so với cái giá Đường Dũng đưa ra thì anh ta vẫn là nghèo rớt mồng tơi, đừng nói là sáu mươi tỷ, đến sáu tỷ ông ta cũng phải tốn sức mới có thể lấy ra được.
“Sao vậy, nhiều quá?” Thấy mặt vị giám đốc lộ vẻ khó coi, Đường Dũng liền lườm một cái, nói: “Thật ra thì không tốn tiền cũng được, dù sao quỷ yêu kia cũng không giết chết anh ngay bây giờ, ít nhất anh còn có thể sống thêm hơn một tháng. Một tháng này anh muốn làm gì thì cứ làm, muốn ăn gì cứ ăn, muốn uống gì cứ uống, tuyệt đối đừng ngược đãi bản thân…”
“Không phải, đại sư, tôi không có ý đó.” Nhận ra Đường Dũng trở mặt không quen biết, vị giám đốc kia liền hoảng sợ. Hiện anh ta cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, đang có công việc mà người ngoài nhìn vào rất mơ ước, anh ta còn chưa muốn chết sớm như vậy!
“Tôi không phải ngại nhiều, ngài cần nhiều tiền như vậy cũng không phải vì chính ngài, ngài còn cung phụng cho một thần rồng như vậy hẳn tiêu tốn rất lớn, tôi cũng hiểu. Chỉ là tôi cũng chỉ là người đi làm thuê, thực lòng không thể bằng được như Tôn tổng của chúng tôi. Hay là thế này, tôi trước tiên đem gom góp hết khả năng ước chừng có thể góp ra hơn 10 tỷ, ngài cứ trừ yêu cho tôi trong khoảng tiền này, cũng không cần đuổi tận giết tuyệt, chỉ cần cho nó đừng theo quấn tôi là được.”
“10 tỷ…” Đường Dũng trầm ngâm một chút, mặt đầy vẻ đắn đo, thu nhập trong thoáng chốc từ 60 tỷ xuống còn 10 tỷ , cũng khó trách Đường Dũng thấy đau lòng. Có điều có thịt ăn so với không có gì cũng tốt hơn, huống chi tiền này tự nhiên có được, cũng không có gì phải oán trách.
Đường Dũng do dự một chút, cuối cùng vỗ đùi tỏ vẻ không đếm xỉa gì đến, nói: “Được, 10 tỷ thì 10 tỷ, coi như ta đây làm từ thiện!” Nói xong anh ta liền giơ cái chày cán bột lên hướng về lưng vị giám đốc kia đập xuống.
Động tác kia quá nhanh, vị giám đốc kia còn chưa kịp phản ứng thì gậy đã đập lên lưng, giám đốc hét lên một tiếng thảm thiết, nhảy dựng lên. Sau khi trốn ra khỏi phạm vi công kích của Đường Dũng mới mặt mày đau khổ hỏi Đường Dũng đang làm gì, sao lại đánh người
“Tôi không phải đánh anh, mà là đánh quỷ yêu bám ở trên người anh, chỉ có thể khiến nó cảm thấy đau nó mới chịu rời bỏ anh đi không quay trở lại.” Đường Dũng bịa chuyện nói.
Hiển nhiên anh ta vẫn ghi hận vị giám đốc này hôm qua đã giả bộ ngu không nói chuyện trả tiền, bây giờ không chỉ đòi tiền trên người hắn mà còn muốn đánh hắn một trận.
Tôi nhìn không nổi nữa, dẫu sao hắn đã bị mất 10 tỷ, còn bị đánh nữa thì quá đáng thương.
Tôi liền gọi Đường Dũng một tiếng, nói tôi mới vừa nhìn thấy quỷ yêu đã từ trên người giám đốc rời đi.
Đường Dũng trợn mắt nhìn tôi, hiển nhiên còn đánh chưa đủ, nhưng tôi ngay trước mặt vị giám đốc kia nói rằng quỷ yêu đã chạy, anh còn tìm cớ đánh người thì quá giả rồi, không thể làm gì khác hơn là ừ một tiếng, theo lời tôi nói quỷ yêu kia biết điều đã chạy trốn, chuyện này cũng đã giải quyết xong.
Nói xong mặt Đường Dũng đầy tức giận nói vị giám đốc kia đưa tiền, còn nói chuyện này không thể chờ, phải đưa ngay trong ngày trừ yêu, nếu như tiền nhang đèn cũng khất thì đối với thân chủ sẽ không hề tốt, sẽ ảnh hưởng tới tài vận sau này.
Bây giờ lời Đường Dũng chính là thánh chỉ, thấy cao tinh cũng đã chết, sẽ không tiếp tục uy hiếp được đứa cháu nội bảo bối nữa, Cụ ông Tôn lúc này sảng khoái bảo giám đốc trở về công ty đem tập chi phiếu cầm tới, nhất định phải để cho mấy vị đại tiên hôm nay vừa ý mà về.
Nói xong ông lão còn khách khí mời chúng tôi đi ăn cơm, nói ông ta đã sớm cho sắp xếp tiệc rượu, không thể để chúng tôi nhảy múa hát hò nửa ngày ngay cả cơm cũng không ăn được một miếng.
Lời này quả hợp ý Đường Dũng, lúc này anh ta đã thu dọn đồ đạc xong, gọi tôi một tiếng bảo tôi chuẩn bị đi dự tiệc.
Tôi liền nhìn trên dưới anh ta một cái, hỏi anh ta cứ để bộ dạng này đi ăn cơm sao?
“Thế này thì sao? Không phải mặc rất nổi bật sao, sư phụ em có giá trị như vậy mặc quần áo gì mà chẳng được, rửa mặt qua một chút là được rồi.” Đường Dũng lơ đễnh nói.
Nói xong anh ta còn lộ ra nụ cười ngượng ngùng, tiến tới ghé vào tai tôi nhỏ giọng nói: “Huống chi bên trong anh không mặc quần áo, nếu cởi bộ đồ này ra thì chỉ còn một cái quần lót, nếu em không để ý chuyện sư phụ mình bị những phụ nữ khác nhìn thì anh thế nào cũng được, nếu em không thích anh sẽ cởi ra.”
“Cút đi, cái gì gọi là tôi không ngại anh bị phụ nữ khác nhìn, muốn nhìn thì nhìn liên quan gì tới tôi!” Tôi thẹn quá hóa giận, tức giận mắng.
“Dương Dương, không thể nào em lại không để ý, em như vậy nhật định là cố ý thử anh xem anh có mắc lừa hay không. Em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để những người phụ nữ khác nhìn thân thể anh, thân thể anh chỉ cho em nhìn.” Đường Dũng không biết xấu hổ nói.
Nói xong anh ta thật giống như đoán được tôi muốn đánh người liền trực tiếp như gió cuốn chạy biến về phía trước, vừa chạy vừa ha ha cười to.
Tôi nhìn theo dáng vẻ của Đường Dũng không nhịn được buồn phiền trong lòng, tại sao tôi lại xấu số như vậy?
Xấu số đến mức tự nhiên lại có một sư phụ như vậy?
Đời trước tôi đã tạo nghiệt gì!
Tôn lão gia thấy tôi cùng Đường Dũng mắng qua đánh lại cũng chỉ có thể ở bên cạnh lúng túng cười theo, một câu một lại nói Đường đại tiên quả thật kỳ lạ, tính tình như người thường vậy mà có thể tài tình phụng dưỡng một thần rồng.
Tôi thật sắp bị sự tôn sùng của Tôn lão gia đánh bại đến nơi, nhiều lần suýt chút nữa đem chuyện tôi mới là người trợ tiên cho thuồng luồng tiên nói ra, có điều mỗi lần lời đến khóe miệng cũng đều nuốt trở lại.
Chúng tôi chạy thẳng tới khách sạn sang trọng mà Tôn lão gia đã đặt trước, ăn một bữa hoành tráng. Đường Dũng nhân dịp được mời cơm liền liên tiếp gọi mấy bình rượu Mao Đài, cùng uống rượu với nhóm cao tầng của tập đoàn kia tới mặt đỏ tía tai.
Tôi từ sau khi tỉnh lại luôn chưa được ăn no, nay có cơ hội liền ăn một bữa đầy bụng, bữa cơm kéo dài từ trưa đến tận tối, chúng tôi lại nhân tiện để Tôn lão gia mời luôn cơm tối, sau đó tôi cùng Đường Dũng hai người mới hài lòng ra khỏi khách sạn.
Tới lúc chuẩn bị ra về Tôn lão gia liền đem chi phiếu ghi 300 tỷ đưa cho Đường Dũng nhưng Đừng Dũng không nhận, trực tiếp quay mặt đi tránh cho thấy chi phiếu lại bị đả kích, nói: “Đem chi phiếu này đưa cho thần hai, ta chỉ lấy chi phiếu của vị giám đốc kia.”
“À à, được.” Tôn lão gia cung kính nói. Ông ta mặc dù không biết tại sao Đường Dũng ngay cả chi phiếu cũng không thèm nhìn nhưng hình tượng của Đường Dũng trong mắt ông ta càng tôn quý hơn nhiều. Dẫu sao chi phiếu nhiều tiền không muốn mà chỉ muốn 10 tỷ, điều này chứng tỏ vị thần tiên này tuyệt đối không phải phàm phu tục tử, ngay cả tiền cũng không để vào mắt, chỉ lấy cái mình nên lấy.
Ông lão vừa gục gặc đầu tán tưởng vừa đưa chi phiếu cho tôi, tôi chỉ kiểm tra số tiền trên chi phiếu một chút rồi gật đầu với Tôn lão gia một cái.
Tôi giải quyết xong bên này liền hướng sang bên kia nhìn Đường Dũng, bên kia anh ta nhận tiền hiển nhiên không nhanh chóng như tôi. Vị giám đốc kia cũng cầm trong tay một chi phiếu đưa cho Đường Dũng, nhưng chi phiếu đến trong tay Đường Dũng thì anh ta lại chần chờ không chịu buông tay, giống như đang lưu luyến chia tay chi phiếu vậy.
Biểu tình của Đường Dũng càng thảm hại hơn, mặc dù sớm biết chi phiếu này là 10 tỷ nhưng khi đếm số lượng số 0 kia trong lòng Đường Dũng lại đang rỉ máu.