Chương 197: Ngọc Tắc
Lúc này hồ ly trắng ở ngay trước măt tôi, ở gần tôi vô cùng, tôi thậm chí có thể ngửi được mùi hôi thối của tinh khí từ miệng cô ta, cho nên yêu khí vừa tiết ra đã nhào ngay đến mặt nó.
“Ngao..Hồ ly trắng đột nhiên kêu lên một tiếng đinh tai, người giống như bị điện giật, run rẩy kịch liệt mấy cái, liên tục lui về sau mấy bước mới có thể miễn cưỡng ổn định lại thân hình.
“Ngươi rốt cuộc là thứ gì, có lệ quỷ trên người làm sao còn có thể sẽ có yêu khí!” Sau khi ổn định được thân hình, hồ ly trắng trợn mắt thật lớn, con ngươi hận không lọt được ra ngoài, nhìn tôi vẻ không dám tin.
“Ha ha, ngươi không cần phải để ý ta là ai, ngươi chỉ cần ngươi chịu trách nhiệm cho
chuyện ngươi đã làm hơn hai mươi năm trước là được. Không phải ngươi muốn ăn ta sao, vậy thì tới đi.” Tô Mộc cười lạnh, nói.
Vừa nói anh ấy đã khống chế thân thể tôi đứng lên, từng bước ép tới gần hồ ly trắng.
Hồ ly trắng khí thế vừa rồi còn rất hung hãn, nhưng sau khi đụng phải yêu khí tiết ra từ
người tôi thì ý chí chiến đấu đã hoàn toàn không còn, chỉ còn lại sự kinh hoàng trên mặt, đến khi tôi đi tới trước mặt thì nó đã biến thành một bóng trắng, nhoáng một cái biến mất không thấy.
Tô Mộc bước nhanh đuổi theo, nhưng anh ấy chiếm thân thể tôi nên không thể linh hoạt bằng chính thân thể của mình, chớp mắt một cái hồ ly trắng đã biến mất không thấy tăm hơi, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
“Để cô ta chạy mất rồi!” Tô Mộc tiếc nuối nói.
Nói xong thân thể tôi rùng mình một cái, trong nháy mắt Tô Mộc thoát khỏi cơ thể tôi, xuất hiện bên cạnh tôi, đưa tay bật đèn lên.
Phòng trong nháy mắt bị đèn chiếu một mảnh sáng như ngời, Vũ Linh vẫn còn nằm trên giường giống như không biết chuyện gì vừa xảy ra.
“Làm sao bây giờ, chúng ta có nên đuổi theo hồ yêu kia không?” Tôi hỏi Tô Mộc.
Lúc trước tôi còn có chút sợ hãi, không ngờ yêu khí trên người tôi lại khiến yêu hồ sợ hãi như vậy, nhìn vẻ sợ sệt của yêu hồ kia tôi liền có dũng khí, giống như yêu hồ kia chỉ là con thỏ chờ tôi tới bắt.
“Tạm thời chưa cần, đi xem thằng bé Tô Đoàn một chút đã.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh ấy đã nắm tay kéo tôi ra khỏi phòng ngủ của Vũ Linh.
Tô Đoàn được Tô Mộc an bài trong một vùng an toàn ở phòng khách, tôi vốn nghĩ cậu ta sẽ không có chuyện gì, kết quả khi chúng tôi đi ra thì Tô Đoàn đang nằm hôn mê trong đóng dây đồng.
“Cậu ấy là bị sao?” Tôi hỏi.
Vừa nói vừa tiến đến định đỡ cậu ấy lên.
“Đừng chạm vào!” Giọng Tô Mộc căng thăng. “Nó vừa rồi bị hồ yêu kia làm cho hôn mê, bây giờ ba hồn đang không yên, ngàn vạn lần không nên chạm vào nó. Cứ để nó ở trong đám dây đồng, chúng ta ở nơi này trông chừng một chút, đợi sau khi nó tỉnh lại chúng ta sẽ đi tìm chỗ ẩn thân của hồ yêu kia.”
“Được.” Tôi gật đầu một cái, có điều trong lòng vẫn hết sức khiếp sợ. Dầu sao vừa rồi khi yêu hồ đi ra khí thế mặc dù dọa người nhưng cũngkhông làm gì, tôi ngoại trừ bị cái đuôi chặn không thở được thì cũng không có vấn đề gì khác, Tô Đoàn là thầy phong thủy rất lợi hại, làm sao lại bị chấn khiến ba hồn không yên.
Tô Mộc kéo tôi đến ngồi trên sô pha cách Tô Đoàn không xa, đưa tay khoác lên bả vai tôi, kéo tôi vào trong ngực, sau đó nhìn tôi một cái, nói tôi muốn hỏi gì thì hỏi đi, mặt đã sắp biến thành dấu hỏi.
Tôi quả thật có rất nhiều thứ không hiểu, có điều bị Tô Mộc vạch trần thẳng như vậy vẫn có chút lúng tùng, cười hai tiếng rồi nói: “Vừa rồi anh nói hồ yêu kia có nợ với Tô gia hai mươi năm trước, anh biết nó à?”
“Anh ở dưới đất hơn một trăm năm sao có thể biết nó? Chỉ là anh ở Tô gia có xem tài liệu của nhà họ Tô, tình cờ lật tới ghi chép việc Tô Đoàn ra đời hơn hai mươi năm trước. Mẹ Tô Đoàn lúc sinh gặp phải nữ yêu trả thù nên chết trên bàn mổ, lúc ấy Tô Đoàn cũng bị yêu khí ảnh hưởng khiến ba hồn không yên, sau đó Tô Thịnh tìm rất nhiều thầy phong thủy làm một định hồn đại trận mới có thể giữ vững hồn phách Tô Đoàn khiến nó sống được, lúc ấy Phong Thiên cũng được mời tới hỗ trợ.”
“Ý của anh là hồ yêu kia chính là hung thủ sát hại mẹ Tô Đoàn năm đó?” Tôi nhất thời kinh hãi, đây cũng là quá trùng hợp. Tôi vừa mới nói sẽ giúp Tô Đoàn tìm ra hung thủ giết mẹ năm đó thì bây giờ hồ yêu kia lại tự đưa mình tới cửa.
“Nhưng không đúng, cho dù anh xem tài liệu năm đó cũng không thể biết yêu hồ này chính là hung thủ hại mẹ Tô Đoàn, anh làm sao biết tên của cô ta là Diệp Thanh?” Tôi lại hỏi.
Tô Mộc nói: “Thật ra anh cũng không chắc chắn cô ta chính là nữ yêu năm đó, chẳng qua anh chỉ phát hiện từ khi Tô Đoàn bước vào căn nhà này thì dương khí bắt đầu suy thoái, ba hồn run rẩy. Nó đối với yêu khí của thuồng luồng tiên cũng không hề ảnh hưởng, bây giờ run rẩy khi gặp phải yêu khí này nhất định bởi yêu khí này đã lưu lại vết thương gì đó cho linh hồn của nó, khiến cho từ trong tiềm thức sợ hãi cổ yêu khí này. Lúc ấy anh đã để ý nên mới bảo bọn em dùng tơ đồng phủ lên chính là để phòng ngừa nếu yêu này chính là yêu năm đó khi nhận ra Tô Đoàn sẽ ra tay hạ thủ.”
“Hóa ra anh bảo bọn em làm tơ đồng không phải vì phòng ngừa hồ yêu chạy trốn.” Tôi liền hiểu ra, nhìn dáng vẻ việc gì cũng đã nắm trong tay của anh ấy đột nhiên cảm thấy anh ấy thật sự rất thông minh, một chi tiết nhỏ xíu như vậy mà anh ấy cũng để ý tới.
Tôi liền chui vào ngực anh ấy, xáp lại gần nhìn chăm chú, nói: “Tô Mộc, anh suy tính thật sâu, sao trước kia em không phát hiện.”
“Cái này mà đã là suy tính sâu? Nếu như anh cũng ngốc giống em thì bây giờ đã sớm bị hồ yêu kia ăn mất.” Tô Mộc liếc tôi một cái, nói vẻ tức giận.
Tôi không phục, kéo anh ây lại gân hơn, giải thích: “Không phải là em không biết chi tiết chuyện của mẹ Tô Đoàn năm đó sao, hơn nữa mặc dù em không phát hiện ra thân phận hồ yêu nhưng cô ta rất sợ em, em mới chỉ phun ra một ít yêu khí lên mặt cô ta đã khiến cô ta khiếp sợ như vậy, đánh cũng không dám đánh đã liền chạy trốn. Anh còn mắng em, em cũng là đại công thần.”
“ha ha, chẳng lẽ em thật sự cho rằng cô ta sợ em?” Tô Mộc im lặng cười một tiếng, đẩy người tôi ra một chút, nghiêm mặt nói: “Hồ yêu kia mới tấn thăng tứ hạch, mặc dù yêu khí vẫn chưa hoàn toàn ổn định lại nhưng cô ta ít nhất cũng có yêu lực cấp tam hạch, em thì sao, trên người có mấy yêu hạch, em cảm thấy thật sự cô ta sẽ sợ em sao?”
“Ách...” Tôi nghe Tô Mộc nói nhất thời không phản bác được, Tô Mộc nói rất có lý, cô ta ở cấp bậc so với tôi lợi hại hơn nhiều như vậy, quả thật không có lý do để sợ tôi.
“Vừa rồi cô ta chạy trốn chẳng qua là không suy nghĩ ra, bởi vì cô ta cảm ứng được âm khí của anh trên người em, anh mặc dù là lệ quỷ, cũng khoảng cùng cấp bậc với cô ta nhưng âm khí đối kháng với yêu khí sẽ rất thua thiệt, cô ta đường như đã nhận định mình thắng, lúc đó từ trên người em tiết ra yêu khí, dù chỉ là một chút nhưng cũng khiến cô ta hoảng loạn, hư hết tính toán của cô ta nên mới hoảng hốt chạy trốn.” Tô Mộc nói.
“À... Ra là vậy...” Tôi liền giống như quả bóng bị xì hơi, thì ra nói hồi lâu cuối cùng vẫn là cô ta sợ Tô Mộc, yêu khí trên người tôi chỉ khiến cô ta rối loạn một chút mà thôi. Tôi lại không khỏi lo lắng, hỏi Tô Mộc chúng tôi với hồ yêu kia rốt cuộc ai lợi hại hơn, anh ấy có nắm chắc sẽ giải quyết được hồ yêu không?
“Lúc nãy thì không, bây giờ thì có.” Tô Mộc nhìn tôi cười mốt tiếng, đáy mắt thoáng lóe lên.
Tôi lập tức hỏi anh ấy tại sao, Tô Mộc nói hồ yêu sở dĩ sẽ chạy trốn nhất định là không nghĩ ra tại sao trên người lệ quỷ lại có yêu khí, có nghi vấn này khi cô ta ra tay sẽ rất băn khoăn, hơn nữa anh ấy đã thấy, ban ngày chúng tôi sở dĩ không tìm được chỗ hồ yêu ẩn thân là bởi vì cô ta không ẩn núp ở một địa phương cụ thể mà bị phong ấn ở nơi nào đó có thể phong bế toàn bộ yêu khí, chỉ có đến buổi tối mới giải phong ấn, mỗi đêm chỉ có thể ra được một lần. Cô ta vừa sợ hãi trở về, ít nhất tối nay sẽ không đi ra
ngoài nữa, chờ lát nữa Tô Đoàn tỉnh chúng tôi sẽ tìm lại lần nữa, cô ta mới quay lại đồ bị phong ấn thì vật kia nhất định sẽ lưu lại yêu khí đậm đà.
“À!” Chắc chắn hồ yêu tối nay không đi ra nữa tôi liền có cảm giác an toàn tràn ngập, đồng thời âm thầm bội phục trong lòng, Tô Mộc không hổ là một lão quỷ hơn trăm năm, cũng sống thành tinh, thời gian ngắn như vậy mà anh ấy có thể nghĩ ra được nhiều chuyện như vậy, thì ra từ khi bước vào căn biệt thự này chi tiết tối nay cùng giao đấu với yêu hồ đã hình thành trong đầu anh ấy.
Chẳng trách anh ấy luôn nói tôi ngu ngốc, ở trong mắt anh ấy tôi nhất định là kẻ không có đầu óc đi?
Ngay khi tôi còn đang sùng bái Tô Mộc như nước sông cuồn cuộn thì Tô Đoàn đã hít mạnh một hơi, sau đó đột nhiên ngồi dậy giống như xác chết chết sống lại, mờ mịt nhìn tôi cùng Tô Mộc, tay đưa lên huyệt thái dương day day giống như đang nhức đầu vậy.
Thấy Tô Đoàn tỉnh, tôi lập tức lúng túng chui ra khỏi ngực Tô Mộc, sau đó đứng lên giống như không có chuyện gì, nhìn Tô Đoàn một cái, nói: “Tỉnh rồi à, vậy chúng ta cùng nhau đi bắt hồ yêu.”
“Ông Hai, bà Hai! Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tự nhiên cháu ngất xỉu?” Mặt Tô Đoàn vẫn mơ màng, vừa hỏi vừa từ từ bò dậy từ dưới đất, đi ra khỏi khu vực an toàn của tơ đồng.
Thấy Tô Đoàn hỏi, Tô Mộc liền nhìn tôi một cái, tỏ ý tôi đừng đem chân tướng nói cho Tô Đoàn.
Cái này dĩ nhiên tôi biết, ban đầu Tô Đoàn dung bùa Xích Luyện định giết chết tôi thì tôi đã cảm nhận được cậu ấy có bao nhiêu hận với mối thù giết mẹ này, nếu như cậu ấy biết hồ yêu kia đang ở trong căn nhà này, cho dù không lồng lộn lên thì cũng sẽ có những hành động không tốt, dẫu sao kia là yêu tứ hạch.
Tôi cũng nháy mắt đáp lại Tô Mộc, rồi giống như ngu si nhìn Tô Đoàn một cái, cố gắng bắt trước cái nhìn có chỉ số thông minh cao của Tô
Mộc nhìn xuống chúng sinh, nói: “Dầu gì cậu cũng là con cháu nhà họ Tô mà lá gan lại nhỏ như vậy, vừa rồi hồ yêu kia xuất hiện đã khiến cậu sợ ngất xỉu, có lẽ ngay cả hồ yêu kia có hình dáng gì cậu cũng không thấy rõ đi.”
“Cháu bị hồ yêu làm sợ xỉu?” Tô Đoàn mặt đầy vẻ không hiểu, hiển nhiên quên hết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Suy nghĩ một chút vẫn không nghĩ ra, cậu ấy liền cười một tiếng, nói nên gấp rút đi bắt yêu, bây giờ cậu ấy không có gì đáng ngại.
Tôi gật đầu một cái, sau đó dẫn đầu quay lại phòng ngủ của Vũ Linh tìm tung tích của hồ yêu.
Tôi đi khắp phòng ngủ của Vũ Linh một vòng, yêu khí trong phòng ngủ của Vũ Linh rõ ràng đã nồng đậm hơn một ít, màu xanh lá cây so với lúc ban ngày đã rõ ràng hơn rất nhiều. Theo màu xanh lá cây của yêu khí tới cuối giường, tôi đưa mắt nhìn lên bức tranh trên đầu giường đang che két sắt.
Cổ yêu khí kia hiển nhiên đã quay lại két sắt, không ngờ ba Vũ Linh nói không sai, hồ yêu thật sự ẩn thân trong két sắt.
Tô Mộc thấy ánh mắt tôi vẫn nhìn chăm chăm vào két sắt liền lập tức đi tưới đầu giường tháo bức ảnh xuống, lần nữa mở khóa an toàn của két sắt.
Quả nhiên Hồ yêu cũng không đi ra, lúc này trong tủ sắt cũng tản ra một lang nhờ nhờ ánh sáng xanh, giống như bên trong chất đầy huỳnh quang vậy.
Trên tượng thần kia cũng tỏa ra ánh sáng xanh, chỉ kỳ quái chính là trong két sắt thì vật sáng nhất không phải tượng thần kia mà là lư hương phía dưới tượng thần.
Tôi lập tức chỉ chỉ lư hương, bảo Tô Mộc lấy xuống cho tôi, nói: “Trong này giống như có đồ.”
Bời vì có tới tám chín phần hôm nay hồ yêu sẽ không đi ra ngoài nữa, Tô Mộc liền đem lư hương đưa cho tôi để tôi cẩn thận xem xét một chút, tìm ra đồ có yêu khí nặng nhất.
Tôi gật đầu một cái, đổ hết tro trong lư hương ra, quả nhiên không ngoài dự đoán, phía dưới lớp tro có không ít ngọc.
Mỗi khối ngọc cũng tương đương một nén vàng, hình dáng khác nhau, được chạm khắc tinh xảo giống như đồ cổ vậy.
Tôi lấy từ trong đống ngọc một viên phát ra ánh sáng nặng nhất đưa cho Tô Mộc.
Ai ngờ sắc mặt Tô Mộc biến đổi, rất khó coi, bảo tôi đặt nó xuống, không muốn trực tiếp chạm vào.
“Sao vậy, anh sợ hồ yêu kia lại đi ra à?” Tôi không hiểu liền hỏi, mặc dù trên này có đầy yêu khí nhưng cảm giác rất ôn hòa, hẳn yêu hồ bị khóa chặt bên trong, tạm thời không ra được.
“Không phải, là… Ngọc Tắc, em mau buông xuống đi.” Mặt Tô Mộc đã tối lại, giải thích.