CHƯƠNG 359: HALLELUJAH
“Ba mẹ em là anh đưa đi?” Trong lòng tôi cả kinh, khiếp sợ nhìn Tô Mộc.
Chẳng trách ba mẹ tôi đi lâu như vậy không quay về, hóa ra mọi chuyện đều là Tô Mộc đã sớm sắp xếp xong xuôi. Lúc ấy nhất định anh ấy đã bị Yêu Thần khống chế, biết tôi gặp nguy hiểm liền sợ liên lụy tới ba mẹ tôi cho nên mới đưa họ đi.
Hóa ra tôi không biết gì, Tô Mộc cứ lặng lẽ làm nhiều chuyện vì tôi như vậy.
Tôi nhất thời có chút cảm động, mặt lộ vẻ xúc động nhìn anh ấy.
“Làm sao? Có phải anh khiến em cảm động muốn khóc, sẽ lấy thân báo đáp?” Khóe miệng Tô Mộc cong lên cười khểnh, đột nhiên cười nói với tôi.
Tôi bị anh ấy chọc muốn bật cười, không nhịn được liếc mắt, nói: “Từ lúc nào anh học gã Đường Dũng kia vậy, cũng luôn tự luyến.”
“Không muốn so anh với Đường Dũng, bọn anh cho tới bây giờ đều không phải một loại người.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh ấy cười một tiếng, kéo tôi vào ngực, tiếp tục bảo tôi xem trên máy tính chọn địa điểm tổ chức hôn lễ.
Thực ra thì kết hôn ở đâu cũng được, quan trọng nhất chính là người kết hôn với tôi là ai.
Chỉ cần có thể vĩnh viễn cùng Tô Mộc ở chung một chỗ, cho dù phải đi vào rừng sâu núi thẳm kết hôn tôi cũng nguyện ý.
Nhưng đối với Tô Mộc thì hôn lễ được coi trọng vượt khỏi sự tưởng tượng của tôi. Anh ấy cứ một hồi hỏi tôi có thích kết hôn ngoài đảo không, một hồi lại hỏi tôi có thích hôn lễ trong rừng rậm không, dù là nhà thờ nổi tiếng nào trên thế giới anh ấy cũng có thể chọn được. Tôi thật sự hoa mắt, cuối cùng ánh mắt rơi vào một hình ảnh mờ nhạt.Đó là một nông trường lớn, ngay giữa hình là một ngôi nhà có mái tam giác màu đỏ, nhìn qua có tới năm nóc nhà, mọi điểm đều khiến cho mọi người cảm thấy nó có một lịch sử tang thương. Trước ngôi nhà là một bãi cỏ màu xanh lá cây, hai bên bãi cỏ là rậm rạp chằng chịt hoa dại nở rộ.
Cả tấm hình mang đến một cảm giác cổ xưa, xinh đẹp tự nhiên.
Tô Mộc chú ý tới hành động của tôi, đem phóng to hình ảnh nông trường, bất ngờ nhìn tôi: “Em thích nơi này?”
“Ừ, nơi này thế nào? Có làm nơi tổ chức hôn lễ được không?” Tôi hỏi.
“Chỉ cần em thích, thế giới này nơi nào cũng là nơi tổ chức hôn lễ được.” Tô Mộc cưng chiều cười một tiếng, sau đó đem thông tin về nông trường đó cho tôi xem.Tôi lần nữa lại cả kinh trong lòng, vốn còn đang nghĩ Tô Mộc chỉ là tùy tiện tìm hình cho tôi xem, sau khi tôi chọn anh ấy sẽ tìm cách liên lạc, không ngờ anh ấy đã tìm hiểu kỹ, chỉ cần tôi chọn thì đi lúc nào cũng được.
Trong tài liệu thì đó là một thị trấn nhỏ ở New Zealand, địa hình bốn phía xung quanh hết sức đa dạng, có thảo nguyên, có sông băng, phía bắc còn có một cái hồ lớn đóng băng hết sức xinh đẹp.Chủ nhân của nông trường là một cặp vợ chồng người Hoa di dân, ông chủ họ Đổng đã hơn tám mươi tuổi, là con của bạn Tô Mộc ngày xưa.
Vốn Tô Mộc không có ý định chọn nơi này nhưng tổ tiên Đổng lão gia kia từng nhận không ít ân huệ từ Tô gia, biết tô Mộc muốn chọn địa điểm kết hôn liền thịnh tình tương yêu, lúc này Tô Mộc mới đem hình ảnh nhà ông ta để vào.Nếu mọi người đều đã quen biết thì cũng dễ làm, tôi liền nói chọn nơi này. Lúc nào có thể lên đường? Tôi sẽ ngay bây giờ đi thông báo cho Đường Dũng cùng Thuồng luồng tiên.
“Bọn họ cũng không vội vàng, chờ chọn xong ngày cưới thì bọn họ tùy lúc có thể cưới. Chúng ta đi trước chuẩn bị cho hôn lễ, đồng thời cũng thuận tiện coi như là tuần trăng mặt được không? Chỉ có hai chúng ta…” Tô Mộc vừa nói, trên mặt đã lộ ra một tia trào phúng giống như đại lang chuẩn bị ăn tiểu bạch thỏ, liền nhào về phía tôi, tai tay vòng qua ngực tôi nhào nặn…
Hứng thú tối qua bị quét sạch nháy mắt đã bị Tô Mộc mang về, hai chúng tôi giống như củi khô gặp ngọn lửa vậy, hừng hực bốc cháy…
Hơn hai giờ sau tôi thỏa mãn nằm trong ngực Tô Mộc, toàn thân lười biếng không muốn nhúc nhích.Cho dù bây giờ tôi đã thành thần, tố chất thân thể mạnh gấp trăm ngàn lần so với trước kia nhưng không biết tại sao Tô Mộc vẫn có thể đem tôi chơi đùa… tới chết, toàn thân trên dưới một chút khí lực cũng không có.
Ngược lại Tô Mộc lại càng khỏe mạnh hơn, anh ấy vừa vuốt ve tóc tôi nghịch ngợm vừa dùng điện thoại, nói là là mua vé máy bay, một hồi chúng tôi có thể tới sân bay gần đây bay đến New Zealand, nếu như mọi chuyện đều thuận lợi thì tối mai chúng tôi đã có thể đứng trong nông trường kia.
Tôi lười biếng gật đầu một cái, dù sao bây giờ Tô Mộc nói gì tôi cũng nghe anh ấy, chỉ cần có thể cùng anh ấy ở chung một chỗ thì đi đâu cũng không quan trọng.Lại qua một giờ nữa, tôi cùng Tô Mộc đã xuất hiện ở sân bay quốc tế Giang Minh.
Bởi vì quyết định tương đối vội vàng nên hành lý gì tôi cũng không kịp chuẩn bị, hai người ngoại trừ mang điện thoại cùng hộ chiếu ra, trên người không còn gì khác.
Cũng may khi tôi cùng Tô Mộc ở chung với nhau chúng tôi đã kiếm được không ít tiền, có tiền gửi trong ngân hàng, hai chúng tôi chỉ mang theo điện thoại di động là đủ rồi, thiếu cái gì sẽ đi mua.
Tô Mộc mua vé máy bay bay thẳng, có điều cho dù là bay thẳng thì từ Giang Minh đến New Zealand cũng cần mười hai giờ. Sau khi lên máy bay, tôi vốn muốn nói chuyện với Tô Mộc, nhưng lúc này Tô Mộc lại có vẻ mệt mỏi, toàn thân cùng mặt mày ủ dột, mí mắt díp lại.
Tôi lần đầu tiên thấy anh ấy như vậy, theo như nói quỷ không cần ngủ, nhưng từ khi anh ấy bị suy yếu tới nay thật giống như vẫn cần nghỉ ngơi.Hơn nữa khi ở trong miếu những cô hồn dã quỷ kia ban ngày cũng cần phải ngủ.
Có lẽ chỉ có quỷ cấp bậc cao mới không cần ngủ. Nghĩ tới đây tôi cũng không thể làm gì khác hơn là nhịn muốn trò chuyện với Tô Mộc, để Tô Mộc dựa vào người tôi ngủ, còn mình thì nhàm chán đọc sách giết thời gian.Thời gian trên máy bay dài đằng đẵng, Tô Mộc ngủ một giấc hết mấy giờ, bay được một nửa đường vẫn không thấy anh ấy có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Quyển sách của tôi cũng đã đọc xong, thật sự không chịu được sự tịch mịch này liền nhẹ nhàng lay Tô Mộc, gọi tên anh ấy.Anh ấy ngủ say như chết, bị tôi lay mấy lần cũng không phản ứng, hai mắt vẫn nhắm nghiền.Tôi liền tăng lực lay, miệng cũng tiến tới sát tai Tô Mộc gọi: “Tô Mộc!”
Uỵch một tiếng.Tô Mộc bị tôi lay mạnh ngã xuống đất.“Tô Mộc?!”
Tôi nhất thời cả kinh trong lòng, vội vàng đứng lên nhào về phía Tô Mộc.Các hành khách bên cạnh thấy Tô Mộc giống như ngất đi đều đưa cổ nhìn về về phía tôi.“Hallelujah!” Trong lúc tôi đang gấp gáp trong lòng thì một người ngoại quốc vừa lên tiếng vừa đi về phía chúng tôi.
Anh ta mặc một áo dài màu đen, tay cầm một thập tự giá màu bạc, miệng vừa nhắc đi nhắc lại từ ‘Hallelujah’ vừa tiến lại gần Tô Mộc.
Khi hắn lại gần tôi liền cảm giác được một áp lực dương khí ép tới Tô Mộc!
“Đứng lại!” Sắc mặt tôi tối lại, trong nháy mắt kéo lực cực âm từ cá âm nhỏ bao trùm lên người Tô Mộc, đồng thời hung hãn trợn mắt nhìn người nước ngoài trước mặt này, hỏi hắn: “Là ngươi làm?”