Mục lục
Cô dâu của quỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 268: CỔ XÀ




CHƯƠNG 268: CỔ XÀ
“Không phải là người.” Tô Mộc lạnh lùng nói.
Nói xong anh ấy đã bắt đầu nhìn về vách đã xung quanh, ánh mắt lộ ra tia độc ác giống như đang tìm cách phá vỡ vách đá đưa tôi đi ra ngoài.
Tôi nhất thời căng thẳng trong lòng, không phải là người thì đó chính là quỷ hoặc thi các loại, Tô Mộc là lệ quỷ, cho dù quãng thời gian trước bị hồn tích gây trọng thường thì cũng không sợ đồng loại đến như vậy, chẳng lẽ nơi này còn có loại quỷ vật lợi hại hơn lệ quỷ?
Không đợi tôi mở miệng hỏi rốt cuộc là thứ gì thì phía kia đường hầm đã vang lên âm thanh huyên náo, giống như có không ít các loại côn trùng động vật đang bò về phía chúng tôi.
Tô Mộc nghe được âm thanh này liền càng căng thẳng, cũng không để ý nghiên cứu tường đá nữa mà ôm lấy tôi, đem đầu tôi ấn vào ngực vững chắc của anh ấy, trầm giọng nói: “Dương Dương, lát nữa cho dù xảy ra chuyện gì em cũng đừng quay đầu nhìn, càng không được rời khỏi anh.”
“Trước tiên anh phải nói cho em những thứ kia là gì, anh có chắc chắn đối phó được với bọn chúng không?” Tôi vội kêu lên. Cũng lúc này anh ấy lại không lộ ra bất cứ ý chí chiến đấu nào, chỉ bận bịu bảo vệ tôi, điều này khiến tôi cảm thấy rất bất an trong lòng, cảm giác Tô Mộc với những thứ kia dường như không nắm chắc được gì. Anh ấy mới tỉnh lại được hơn một tuần lễ, hồn phách vẫn chưa hoàn toàn khôi phục trạng thái tốt nhất, điều này làm sao khiến tôi yên tâm?
“Tô Mộc, anh không cần phải bảo vệ em, bây giờ em có yêu khí bảo vệ hẳn có thể tự bảo vệ được cho mình. Anh tập trung lát nữa đối phó mở đường đi ra ngoài là được, dù sao lần này cho dù thế nào em cũng không lại để cho anh mạo hiểm cứu em. Cùng lắm phải chết thì cùng chết.” Tôi nói với Tô Mộc.
Tô Mộc nghe vậy sửng sốt một chút, nhìn tôi bất ngờ, có lẽ anh ấy không nghĩ tôi lại đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy.
Dừng một chút, đột nhiên khóe miệng anh ấy mỉm cười vui mừng, sờ đầu hỏi tôi: “Dương Dương, điều em vừa nói đều là thật? Em nguyện ý chết chung với anh?”
“Ừm!” Tôi gật đầu một cái thật mạnh, dù sao cảm giác lo lắng hoảng sợ khi anh ấy bị hôn mê kia tôi không muốn chịu thêm một lần nữa.
Ở thời điểm sinh ly tử biệt, người còn sống lại sẽ thống khổ hơn so với người chết.
Thấy tôi trả lời dứt khoát như vậy, Tô Mộc không nhịn được cúi đầu xuống hôn lên trán tôi một cái, dặn dò: “Nếu em dũng cảm như vậy thì lát nữa đừng sợ, chỉ cần cái lồng yêu khí trên người em không bị phá vỡ thì bọn chúng cũng không có biện pháp tới gần em, em chỉ cần đảm bảo cho mình không bị thương là được.”
Tôi gật đầu một cái, nói chuyện một hồi thì âm thanh huyên náo kia càng ngày càng lớn, cũng áp tới càng ngày càng gần, chớp mắt đã ép đến vị trí tôi đang chiếu đèn pin.
Hai mắt tôi chăm chú nhìn chằm chằm vào vị trí ánh đèn chiếu, cơ bắp toàn thân cũng căng ra, bỗng nhiên một cái đầu ba sừng đen thui xuất hiện trong chùm sáng, thật nhanh đang trườn tới phía chúng tôi.
“Rắn!” Thấy rõ thứ kia là cái gì tôi liền sợ hãi hét lên, trong nháy mắt vọt trở lại bên người Tô Mộc.
Cho dù ở cùng Thuồng luồng tiên lâu như vậy nhưng bất thình lình gặp rắn tôi vẫn sợ kinh hồn bạt vía, quan trọng hơn lần này không chỉ có một con, mà theo sau cái đầu rắn đầu tiên nhô ra kia là một đàn rắn đen dày đặc đang bò tới, nhìn thoáng qua phải đến mấy trăm con.
Bọn chúng mỗi con đều lắc lắc cái đầu đen thui như vòi hướng chúng tôi bò tới. Vốn tôi thấy rắn đã sợ, thấy nhiều như vậy liền thấy ghê tởm, dạ dày co thắt lại như say sóng, trong nháy mắt đem tất cả những gì trong bụng đều nôn ra.
“Dương Dương, em thế nào?” Tô Mộc đứng trước mặt che cho tôi, thấy tôi nôn ọe giọng liền căng thẳng.
Ruột tôi cũng sắp bị nôn ra ngoài, mặt đỏ bừng, nhưng bây giờ chúng tôi đang bị nhiều rắn vây công như vậy tôi không dám để Tô Mộc phân tâm, liền cố nén khó chịu lắc đầu, nói với Tô Mộc tôi không sao.
Sau khi nôn được dạ dày tôi đã đỡ hơn rất nhiều, đầu óc cũng tỉnh táo hơn một ít.
Cũng may vây chúng tôi là rắn đen, nhớ trước kia Thuồng luồng tiên đã nói với tôi, bây giờ ông ta là xà vương, bất kỳ loài rắn nào trên thế giới này thấy ông ta cũng phải cúi đầu xưng thần, nếu như lúc này Thuồng luồng tiên có thể tới đây vậy thì trong nháy mắt lũ rắn này sẽ chịu khuất phục, nguy cơ của chúng tôi cũng được giải trừ.
Nghĩ tới đây lập tức tôi gọi lớn Thuồng luồng tiên trong đầu, đồng thời đem lồng yêu khí chia ra một nửa ngưng tụ thành những sợi to cho bay đến lối đi kia tìm kiếm. Nếu như nơi này có trận pháp gì có thể cản sự liên lạc giữa tôi và Thuồng luồng tiên thì dùng sợi yêu khí tìm ông ta là cách ổn thỏa nhất.
Chẳng qua sợi yêu khí còn chưa đi thì đã bị Tô Mộc phát hiện, bàn tay anh ấy bây giờ đã biến thành quỷ trảo nhọn hoắt sắc bén đang không ngừng nhảy múa trên không trung, đem những con rắn muốn đánh lén chút tôi chặt thành hai khúc, vừa gấp gáp vừa nói: “Em định làm gì? Hãy thu lại yêu khí đi!”
“Em muốn tìm Thuồng luồng tiên, ông ta là xà vương…” Tôi nói.
Không đợi tôi nói xong Tô Mộc đã ngắt lời tôi: “Đừng phí sức, Thuồng luồng tiên bây giờ tự lo cho mình còn không xong. Hơn nữa ông ta có thật sự chạy tới đây được thì cũng vô ích, những con rắn này đều là rắn chết được luyện thành cổ thi, chỉ nghe theo chủ nhân, Thuồng luồng tiên đối với bọn chúng cũng vô dụng.”
Nói xong anh ấy đẩy tôi về phía sau một cái, để cho thân thể tôi áp sát vào tường, làm cái lồng yêu khí đậm đặc hơn một chút, tránh cho đám rắn thừa dịp tôi chưa chuẩn bị lại tấn công tôi.
“Rắn chết, còn bị luyện thành cổ thi?” Tôi sửng sốt một chút, thế nào cũng không nghĩ được đám rắn đen hung hăng này đều là rắn chết, thậm chí còn bị luyện thành cổ thi, nhiều cổ thi như vậy đây là công việc lớn đến chừng nào? Phải chuẩn bị trước bao lâu?
Xem ra đây là có người có chuẩn bị đem đến, đặc biệt nhằm vào chúng tôi.
Khi tôi nghĩ lại trước kia đột nhiên thân thể tôi rùng mình một cái, trong đầu hiện ra một một người đẹp quyến rũ. Có thể tha hương ở nới lạ luyện ra hơn trăm con rắn thành cổ trùng nhất định lòng dạ rất ác độc, bản lãnh luyện cổ cũng tuyệt đối cao siêu, tôi chỉ nhớ đến tên một người.
Chính là Đao Minh biến mất đã lâu.
Nếu như thật sự Đao Minh ở chỗ này thì vấn đề liền khó giải quyết, mặc dù Tô Mộc là lệ quỷ, cô ta không có cách nào giữ được Tô Mộc nhưng đối phó với tôi lại đơn giản chẳng khác nào như bóp chết một con kiến. Nếu như lần này cô ta lại hạ cái gì lên người tôi thì ngay cả Tô Mộc cũng không có biện pháp cứu tôi, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Quan trọng hơn chính là Tô Mộc vừa nói bây giờ Thuồng luồng tiên tự lo cho mình còn không xong, mười có đến tám chín phần chính là do Đao Minh, nếu không bằng thực lực yêu tiên thất hạch thì người có thể vây khốn ông ta thật không có nhiều, ít nhất những người tôi biết còn không có ai có được bản lãnh này.
Duy chỉ có Đao Minh, cô ta cũng coi là khắc tinh của Thuồng luồng tiên, đặc biệt ngưu cứu rắn độc trùng độc các loại, quen thuộc với tập tính của Thuồng luồng tiên. Hơn nữa từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, mặc dù thuồng luồng tiên không phải bị ai thuần phục nuôi để đi ra ngoài nhưng cũng có thể coi ông ta là một loại cổ trùng, rắn cổ* cùng cổ sư đấu nhau, ai chiếm ưu thế không nói cũng hiểu. (*cổ: vật độc hại.)
Tôi không khỏi lo lắng cho tình cảng Thuồng luồng tiên, chẳng qua tình cảnh của tôi cùng Tô Mộc lúc này căn bản không cho phép tôi có thời gian lo lắng cho người khác, lúc này tất cả cổ xà đã cùng xông tới bao vây thành một vòng quanh tôi và Tô Mộc, hơn nữa phạm vi vòng tròn này từ từ nhỏ dần. Tôi không dám ra tay với những cổ xà kia, chỉ có thể giữ thật chặt cái lồng yêu khí bảo vệ, dùng hết khả năng căn cách đám cổ xà kia ở bên ngoài.
Cũng may những cổ xà kia lại không có uy hiếp gì với Tô Mộc, Tô Mộc đứng chắn cho tôi ở sâu lưng, quỷ trảo trên tay giống như lưỡi dao sắc biến thấy rắn liền giết, mặc dù số lượng bầy rắn khổng lồ nhưng theo động tác của Tô Mộc, số lượng rắn này dùng mắt thường cũng có thể thấy được đã giảm đi nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK