Mục lục
Cô dâu của quỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 332: NHƯ VẬY RẤT TỐT




CHƯƠNG 332: NHƯ VẬY RẤT TỐT
“Thật?” Tôi lau sạch nước mắt, hỏi.
Mặc dù vì quan hệ với Tô Mộc khiến tâm tình tôi không được tốt nhưng biết Đường Dũng được cứu trong lòng tôi vẫn thấy rất phấn chấn.
Tôi liền tới tới gần người Đường Dũng chờ sâm tinh xuất hiện. Ánh đỏ trên người Tô Mộc càng ngày càng đậm, chiếu đi cũng càng ngày càng xa. Sau khoảng chừng mười phút đất phía dưới chúng tôi đột nhiên gồ lên thành một đường, giống như phía dưới có vật gì đó đang đào bới.
“Tới rồi!” Tô Mộc thốt ra hai tiếng, đồng thời mở mắt ra, đưa tay chọc xuống dưới đất.
“Nhẹ tay một chút, ta đã tới đây còn sợ ta chạy trốn sao.” Trong đất liền vang lên một âm thanh khó chịu.
Đang nói thì Tô Mộc đã từ dưới đất lấy lên một một thứ như củ cải, chính là sâm tinh mà lần trước tôi và Đường Dũng đã tới rừng Thần Nông tìm để cứu Tô Mộc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp đang nhăn nhó không chút tình nguyện, hiển nhiên không muốn cứu Đường Dũng nhưng thân thể của nó lại rất chủ động. Theo lời lẩm nhẩm trong miệng của Tô Mộc, thân thể của sâm tinh giống như bị khống chế, hướng về phía Đường Dũng. Khi đi tới bên cạnh Đường Dũng, nó bứt ra một sợi rễ trên người mình ném vào trong không trung.
Cũng không biết sâm tinh làm gì, chỉ thấy chiếc rễ màu trắng sau khi bay vào trong không trung lại hóa thành một đạo ánh sáng màu trắng nhạt chui vào trong miệng Đường Dũng.
Đường Dũng rên lên một tiếng, gương mặt vốn không biểu cảm lúc này nhăn nhó: “Ái… Ai thừa dịp ông đây đang ngủ lại đánh ông một cái…”
“Anh tỉnh rồi, hai ngày nay tôi sợ muốn chết. Nếu như không phải nhờ Tô Mộc thì bây giờ hẳn anh đã vào quỷ môn quan.” Thấy Đường Dũng khôi phục bình thường tôi liền toét miệng cười, sự lo lắng hai ngày nay cũng được giải tỏa.
“Xì, ông đây dù sao cũng là Tăng nhân, chỉ dựa vào quỷ mà có thể kéo ta từ quỷ môn quan về? Không phải ta nói khoác, vừa rồi ta đi tới quỷ môn quan nhưng họ không dám nhận ta vào…” Đường Dũng sau khi tỉnh dậy trong nháy mắt đã lại mồm mép tép nhảy, chỉ có điều mặc dù sâm tinh trị được nội thương của anh ta nhưng ngoại thương không động chút nào, cho nên toàn thân Đường Dũng vẫn bê bết máu, vừa cử động cái đã đau đến nhăn nhó mặt mày.
“Được rồi, đừng nói nữa. Lần này thật sự là Tô Mộc cùng sâm tinh cứu anh, trên người anh vẫn còn không ít vết thương, phải đi bệnh viện chữa trị. Bây giờ tôi đưa anh tới thôn bên cạnh, một hồi sẽ có xe cứu thương đến đón anh.” Tôi nói.
Nói xong tôi liền bảo Thuồng luồng tiên cùng tôi đỡ Đường Dũng dậy.
Nghe tôi nói vậy Đường Dũng mới chú ý anh ta bây giờ không ở trong biệt thự Phùng Đông mà ở trong một huyệt mộ, bốn phía toàn là dấu vết vừa mới chiến đấu, trên người mình cũng đầy vết thương rất nghiêm trọng.
“Ông đây thật sự đã đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan. Mẹ kiếp, kẻ nào lại dám chiếm thân thể, còn đem ta anh tuấn đẹp trai dày vò đến nông nỗi này… chính ta còn không ra tay với bản thân mình ác như vậy.”
Trong nháy mắt Đường Dũng liền tức giận, vừa lầm bầm đanh đá như dân chợ búa vừa khó khăn cử động, từ trong túi xách của mình lấy ra một bình sứ trắng đưa cho Tô Mộc: “Lão quỷ, anh giúp tôi bôi thuốc toàn thân. Bệnh viện không tin được, với thương thế này của tôi chờ xe cứu thương đến thì mạng tôi cũng chẳng còn, thuốc của tôi còn đáng tin hơn. Mẹ nó, ra tay tàn ác như vậy nếu để cho ta biết là ai thì ta sẽ băm vằm nó ra thành vạn mảnh!”
“Anh cứ nghỉ ngơi cho lành vết thương đi, người chiếm thân thể anh khi nào rảnh rỗi tôi sẽ nói cho anh.” Tôi dở khóc dở cười đưa tay cầm lấy thuốc của Đường Dũng. Vốn trong lòng tôi còn đang rất khó chịu vì Tô Mộc với tôi như gần lại như xa, nhưng không biết tại sao nghe Đường Dũng chửi thể như vậy sự buồn rầu trong lòng tôi nháy mắt tan biến đi rất nhiều.
Tôi cười tươi, nói: “Hay để tôi bôi thuốc cho anh, Tô Mộc vừa rồi cũng bị thương, làm không tiện.”
“Anh càng không tiện!” Đường Dũng đột nhiên kích động, biểu tình trong nháy mắt cũng lộ ra không tự nhiên.
Tôi lần đầu thấy Đường Dũng kích động như vậy, hơn nữa dựa theo tính cách của anh ta thì hẳn rất mong tôi bôi thuốc cho anh ta mới đúng, sao hôm nay lại khác thường như vậy?
“Để anh làm, anh cũng có chuyện muốn nói với cậu ta.” Sau khi cứu người Tô Mộc ở bên cạnh vẫn luôn im lặng đột nhiên lại mở miệng.
Vừa nói bàn tay thon dài của anh ấy đã chìa trước mặt tôi, chờ tôi đưa thuốc cho anh ấy.
Tôi sửng sốt một chút, không hiểu Tô Mộc có chuyện gì mà lại phải đuổi tôi với Thuồng luồng tiên đi. Hơn nữa có vẻ quan hệ giữa anh ấy và Đường Dũng tiến triển quá thần tốc, thậm chí bây giờ tôi còn nghi ngờ người kết âm hôn với anh ấy không phải tôi mà là đường dũng, nếu không sao anh ấy và Đường Dũng lại có nhiều bí mật có thể nói như vậy…
Trong lòng tôi có chút không tình nguyện, nhưng cả Tô Mộc cùng Đường Dũng đều khăng khăng như vậy, tôi không thể làm gì khác hơn là đem chai thuốc đặt vào trong tay Tô Mộc, dặn dò anh ấy cẩn thận một chút kẻo làm đau Đường Dũng.
Tô Mộc nghe vậy lông mày không tự chủ nhăn lại, nhìn tôi một cái khiến tôi chột dạ, không nhịn được muốn mở miệng giải thích một chút.
Chẳng qua tôi còn chưa mở miệng thì Tô Mộc đã mỉm cười, nói: “Như vậy rất tốt.”
“Không phải như anh nghĩ đâu, anh đừng hiểu lầm…” Tôi nói. Mặc dù vừa rồi Tô Mộc không nói gì nhưng tôi có thể cảm nhận được anh ấy có chút ghen.
Trong lòng tôi thầm vui mừng, mặc dù còn đang khó chịu vì thái độ của Tô Mộc nhưng tôi vẫn muốn giải thích.
“Anh không hiểu lầm, như vậy rất tốt.” Tô Mộc cười càng tươi hơn. Vốn tôi còn tưởng anh ấy giận quá hóa cười, nhưng từ trong giọng nói bình thản cùng nụ cười ấm áp kia xem ra anh ấy thật sự không tức giận, ngược lại khiến cho người khác có một cảm giác rất khó tả.
Là anh ấy thấy không có vấn đề gì? Hay là không quan tâm? Hoặc là… có chút vui vẻ cùng yên tâm?
Quá phức tạp, tôi không hiểu được.
Không đợi tôi hiểu được ý của Tô Mộc thì Thuồng luồng tiên đã kéo tôi đi vào âm huyệt, ông ta nói Đường Dũng cứ giao cho Tô Mộc là được, thuốc kia của anh ta rất linh nghiệm, cho dù không thể trong nháy mắt chữa lành vết thương thì cũng có thể cầm máu giảm đau, đứng dậy đi lại không thành vấn đề, bảo tôi không cần lo lắng, bây giờ tôi cần lo lắng hẳn là yêu quái chuột túc trực bên linh sàng mới đúng.
Nói tới yêu quái chuột túc trực bên linh sàng, lòng tôi vừa buông lỏng được lại trở nên nôn nóng. Bệnh của Đường Dũng có thể chữa khỏi nhưng thương tích của yêu quái chuột quả thực rất khó khăn, cái này căn bản là vòng tuần hoàn cụt.
“Đúng rồi, ông nói xem sâm tinh có thể cứu được Đường Dũng thì nó có thể cứu được yêu quái chuột túc trực bên linh sàng không? Dẫu sao nó lợi hại như vậy, người có thể cứu mà quỷ cũng có thể cứu, không chừng sẽ cứu được cả yêu?” Tôi bỗng nhiên nảy ra một sáng kiến, hỏi Thuồng luồng tiên.
Nghe tôi hỏi như vậy lông mi vốn nhăn lại của Thuồng luồng tiên liền giãn ra, vui vẻ nói: “Sao ta lại có thể quên nhỉ, sâm tinh vốn là cây cỏ, đối với người quỷ yêu đều có tác dụng chữa trị rất tốt, không chừng nó có thể cứu được con chuột kia… Ài? Sâm tinh chạy đâu rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK