Chương 242: Niết bàn
“Dương Dương!”
Hai giọng nói đồng thời truyền đến từ sau lưng tôi, nhưng không biết tại sao bọn họ chạy về phía tôi được hai bước liền không di chuyển được nữa, giống bị bị ngăn cách với tôi bởi một bức tường thủy tinh trong suốt.
Nửa người dưới của tôi chớp mắt đã bị chìm ngập trong dòng nước đen ào tới kia, một cổ lạnh thấu xương nhanh chóng thấm ướt da tôi, như đang ngấm sâu vào trong xương tủy của tôi.
Người tôi run lẩy bẩy vì cóng, sau khi nước chảy xuống thì đá ở dưới chân tôi đột nhiên cũng rung lên, giống như nó cũng đi lên cao thêm một chút.
“Sao nào? Nói nghe một chút, cảm giác của ngươi lúc này là gì?” Đôi mắt Kim Đạt Hải vẫn luôn chú ý nhìn tôi chằm chằm, thấy người tôi từ từ nhô cao ánh mắt của Kim Đạt Hải càng cuồng nhiệt hơn, giống như đang rất hưng phấn, mặc kệ bản thân cũng đang ngâm trong dòng nước đen lạnh thấu xương kia.
Tôi lạnh tới mức răng run lập cập, vốn đang sợ hãi muốn chết nhưng nhìn bộ dáng cuồng nhiệt của Kim Đạt Hải lúc này lại khiến tôi tỉnh táo, lạnh lùng nói: “Cảm giác của ông là gì thì của tôi chính là như thế.”
“A? Phải không? Bây giờ toàn thân ta rất thoải mái, thoải mái không chịu được. Ha ha! Nha đầu này, lúc trước còn muốn lừa gạt ta, thật ra thì ngươi không phải là người của Nhà họ Diệp, cho dù trên người ngươi cũng có dấu yêu thì ngươi cũng không thể là người của Nhà họ Diệp. Cũng may ngươi tốt nghiệp đại học Giang Minh, tối nay ta đã cố ý tìm hồ sơ của ngươi, ngươi tên Lộc Dương, không có một chút quan hệ nào với Nhà họ Diệp. Liên hệ của ngươi và Nhà họ Diệp có thể có chỉ là ngươi vốn có bản chất là thực quỷ.” Kim Đạt Hải nói.
Vừa nói hắn ta vừa nhấc chân đi lại gần tôi, da mặt gầy nhom lúc này đang dãn ra, khi cười khiến gương mặt có chút méo mó, đôi mắt tam giác cũng bị hẹp lại, thậm chí tôi còn lo lắng hắn tiếp tục cười như vậy sẽ khiến miệng ngoác ra tận mang tai.
“Cũng may ngươi không phải người của Nhà họ Diệp, nếu quả thật là người Nhà họ Diệp thì ta muốn đem ngươi hiến tế còn có chút cố kỵ. Bây giờ thì tốt rồi, ngươi không nửa điểm quan hệ với Nhà họ Diệp, người giúp ngươi cũng chỉ có mấy tên, bọn họ đều đã bị ta giải quyết. Ngươi cứ an tâm cống hiến thân thể cho niết bàn hoàn mỹ của ta, có thể chứng kiến khoảnh khắc vĩ đại như vậy ngươi hẳn cảm thấy vui mừng.”
“Niết bàn? Niết bàn là gì?” Đầu óc tôi bị lời của Kim Đạt Hải khiến cho choáng váng, muốn di chuyển khỏi đám nước đen nhưng chân tôi lúc này giống như mọc rễ trên mặt đất, căn bản không nhúc nhích được.
Đá dưới chân tôi vẫn không ngừng trồi lên, chớp mắt tôi đã cao hơn so với bọn Đường Dũng cỡ một thân người, nổi bật như hạc giữa bầy gà.
Vô hình tôi có cảm giác như mình đang ở trên đài hiến tế, thạch nhũ trong động vẫn không ngừng rót nước xuống giống như vĩnh viễn sẽ không dừng lại, chớp mắt đã nhấn chìm cả Thuồng luồng tiên và Đường Dũng. Từ khi bọn họ bị ngăn trở đã không phát ra được chút âm thanh nào, cũng không nghe được âm thanh của tôi, trận pháp kia quen thuộc dị thường, giống như khi tôi ở trong mộ Võ Tắc Thiên tại lạc Dương bị Lâm Yến Nhi khống chế bị đoạt thân thể ngay trước mặt Tô Mộc.
Hóa ra từ ban đầu Lâm Yến Nhi đã dùng thuật pháp của Nhà họ Diệp, hoặc có lẽ lúc đó ở hiện trường không chỉ có một mình Lâm Yến Nhi, không chừng lúc ấy còn có người của Nhà họ Diệp trong bóng tối thi triển thuật pháp này trợ giúp Lâm Yến Nhi đoạt thân thể của tôi!
Tôi bừng tỉnh, nghĩ thông suốt nội tình chuyện Lâm Yến Nhi chiếm đoạt thân thể tôi lúc ấy, đáng tiếc bây giờ gặp chuyện này thì tôi có được chứng cứ Lâm Yến Nhi cấu kết cùng Nhà họ Diệp cũng vô nghĩa.
Rất nhanh chóng đài đá dưới chân đã đưa tôi lên tới đỉnh động, cùng trồi lên với tôi còn có Kim Đạt Hải, dưới chân hắn cũng có một cột đá dâng lên, cấu tạo giống như cột đá ở dưới chân tôi. Hiển nhiên hai cây cột đá này dùng để làm nghi thức nào đó, chắc là liên quan tới Niết bàn mà hắn vừa mới nói.
Lúc này hắn đã rất hưng phấn, đầu nổi gân xanh, cặp mắt đỏ au, thậm chí hơi thở cũng rất dồn dập, xoa xoa tay nói: “Niết bàn mà ngươi cũng không biết, thật không ngờ ngươi lại là sinh viên, ta đây sẽ chỉ dạy cho ngươi một chút vậy, Niết bàn chính là sống lại. Ngươi còn không biết sao, Diệp Tử Phong năm đó quậy phá khiến toàn bộ Đại Thanh cũng không được bình an có thể chất giống ngươi vậy, cũng là thực quỷ. Ngài ghi rất cặn kẽ trong nhật ký, viết về lai lịch thực quỷ các ngươi, mỗi người đầu thai từ thực quỷ đều có một cổ âm khí đặc thù, loại âm khí đó cực kỳ khó có được, cũng có lực sinh mệnh vô cùng mạnh, cho nên thực qủy các ngươi trời sinh đã được chú ý. Khi còn nhỏ nếu không bị quỷ khác cắn nuốt hết thì đến khi trưởng thành lực sinh mệnh sẽ bắt đầu tỉnh lại cắm rễ vào trong cơ thể các ngươi, chỉ cần đời này không xảy ra biến cố lớn gì thì các ngươi cũng có thể sống tới trăm tám mươi tuổi, không chừng còn có thể tu luyện thành tiên.”
“Ngươi nói xem, ngài Diệp Tử Phong thì cũng được đi, còn ngươi chỉ là một người bình thường dựa vào cái gì mà lại tốt số như vậy, trời sinh đã là thực quỷ, là thể chất thích hợp nhất để tu luyện. Ngươi không sợ thể chất này gây cho ngươi tai họa sao?” Kim Đạt Hải nói bằng giọng đầy hâm mộ.
Tôi liền có cảm giác khóc không ra nước mắt, tôi sợ, vô cùng sợ, nhưng mặc kệ tôi thế nào thì tai họa vẫn chủ động tìm tới cửa.
Bây giờ tôi chỉ hối hận vừa rồi quá xung động mà liều mạng đi theo Kim Đạt Hải tới nơi này. Đưa mắt nhìn Thuồng luồng tiên họn họ đã hoàn toàn biến mất dưới làn nước đen kia, Thuồng luồng tiên tôi không lo lắng lắm nhưng còn Đường Dũng, cũng không biết anh ta có biết bơi lội hay không, cuôi cùng là tôi liên lụy anh ấy.
Trong đáy mắt tôi hiện qua một tia thê lương, thế nào cũng không nghĩ tới loại lệ quỷ lòng dạ độc ác như Lâm Yến Nhi còn không thể cướp đi sinh mạng của tôi, vậy mà bây giờ tôi phải chết dưới tay một gã gà mờ mới tu luyện bốn năm.
Quả thực tôi không cam lòng, cắn răng nói: “Niết bàn ngươi nói thật ra thì ta đã sớm biết. Không chỉ biết mà ta thậm chí còn đã trải qua, không phải ngươi định dùng thuật pháp nào đó đuổi hồn phách của ta đi, sau đó chiếm đoạt thân thể ta để sống lại đúng không. Như vậy mà cũng gọi là Niết bàn, cùng lắm chỉ là đoạt xác.”
“Ha ha, ta đã tìm ngươi nhiều năm sao có thể chỉ là đoạt xác đơn giản như vậy. Ngươi dùng não suy nghĩ một chút, một lão già như ta đoạt thân thể một cô gái như ngươi để làm gì, sau này sống như thế nào? Diệp lão suy tính thật chu đáo, đã sớm xây đài Niết bàn, một hồi chờ nước sông phía trên chảy hết, ánh trăng từ cửa hang chiếu xuống thì ta sẽ để ngươi thấy được thời khắc tuyệt vời nhất trên thế giới này, đến lúc đó máu của ta và ngươi sẽ hòa lẫn vào nhau, mệnh của chúng ta cũng sẽ thay đổi, mệnh thực quỷ của ngươi sẽ rơi vào trên người ta, thành toàn cho tâm nguyện của ta, cũng là ta giúp ngươi giải quyết tai họa. Nếu hôm nay không phải là ta thì ngươi sớm muộn cũng sẽ bị người khác để ý tới, chỉ cần ngươi vẫn tồn tại một ngày thì người khác sẽ còn mơ ước một ngày.” Kim Đạt Hải cười nói.
Hắn ta lúc này đã không thể chờ đợi, xoa xoa tay nhìn nước từ đỉnh động chảy xuống đầy sốt ruột, hận sao nước kia còn chưa chảy hết.
Lúc này tôi mới ý thức được, hóa ra hang đá này ở ngay dưới sông gần trường tôi, nước đen chảy xuống này cũng là nước sông chảy quanh trường tôi. Bỗng nhiên lòng tôi thoải mái rất nhiều, cái cửa động nhỏ bé này muốn chảy hết nước sông quanh trường tôi thì còn lâu.
Theo tôi biết đó là dòng chảy nam bắc, nguồn nước cuồn cuộn không ngừng, cũng không biết Kim Đạt Hải nghĩ thế nào lại muốn chờ một con sông chảy cạn, đây là không biết đến năm tháng nào.
Chỉ cần có thời gian thì chúng tôi sẽ lại có hy vọng.
“Nói như vậy có phải ta còn phải cảm ơn ngươi.” Tôi cười với Kim Đạt Hải một tiếng. Vừa nói tôi vừa gọi Thuồng luồng tiên trong lòng, tôi nghĩ biện pháp để ông ta đi ra ngoài, sau đó ông ta hãy nhanh chóng đến nhà họ Tô gọi cứu viện.
Cho dù biểu hiện của Kim Đạt Hải rất lợi hại, đánh chúng tôi trở tay không kịp, nhưng hắn kiêng kỵ Nhà họ Diệp thì chứng tỏ thực lực nhà họ Tô cũng đủ đối phó với hắn, chỉ cần Tô Thịnh còn nhận Tô Mộc là chú Hai thì vẫn sẽ chịu dẫn người tới cứu, vậy thì chúng tôi sẽ có cơ hội thoát thân.
Chẳng qua không biết có phải có liên quan tới trận pháp kia không, lúc này trong tôi chỉ có một mảnh sương mù, giống như bị khói chặn lại tầm mắt vậy, căn bản không cảm nhận được sự tồn tại của Thuồng luồng tiên.
Ông ta ở ngay phía dưới tôi, tôi cố gắng tập trung sự chú ý, tưởng tượng ra vị trí của Thuồng luồng tiên, lấy ra một luồng yêu khí lớn nhất có thể từ yêu hạch đập tới vị trí của Thuồng luồng tiên.
“Đừng phí sức, ngươi không phát hiện khí tức nơi này hoàn toàn loạn sao? Diệp Tử Phong đã sớm bỏ đi phong thủy chỗ này, hai khí âm dương ở chỗ này cũng không thể khống chế, âm khí của ngươi ở chỗ này cũng không có tác dụng.” Kim Đạt Hải vẫn nhìn chằm chằm vào hành động của tôi, rất nhanh phát hiện ra ý đồ của tôi.
Có điều dường như hắn không biết trong cơ thể tôi có yêu khí, còn tưởng tôi đem âm khí thả ra nên chỉ đứng nhìn tôi, cười lạnh nói.
Tôi có chút căng thẳng, trên mặt lộ ra vẻ bối rối nhưng động tác tay vẫn không ngừng lại, đem yêu khí biến thành hình dạng lưỡi dao sắc bén ném tới hướng Thuồng luồng tiên.
Yêu khí sau khi rời khỏi thân thể tôi cũng không bị trận pháp trong hang đá ảnh hướng, thẳng tắp xuyên qua mặt nước đâm xuống. Ngay khi yêu khí tiến vào nước đột nhiên trong lòng tôi xuất hiển cảm giác thanh thản, giống như tầng mây đen ngăn trước mặt đã bị ánh mặt trời xuyên thủng, thông suốt quang đãng.
“Dương Dương, bây giờ ngươi thế nào?” Giọng Thuồng luồng tiên xuất hiện trong đầu tôi, sự căng thẳng trong lòng tôi nháy mắt xẹp xuống, thật đúng là thành công!
“Tôi không sao, bây giờ ông có thể đi ra ngoài không?” Tôi hỏi.
“Ta thử một chút.” Thuồng luồng tiên nói.
Sau một lúc lâu trong đầu tôi lại xuất hiện tiếng của Thuồng luồng tiên: “Có thể, nhưng ta chỉ có thể theo đường cũ trở về, không thể đến chỗ ngươi. Sao ngươi lại lên cao như vậy? Lão già kia rốt cuộc muốn làm gì?”
“Muốn đoạt mệnh thực quỷ của tôi, có điều ông yên tâm, hắn nói nước phía trên chảy hết mới có thể hành động. Bây giờ ông mau đi ra tìm tới nhà họ Tô bảo Tô Thịnh mang người tới trợ giúp. Bọn họ không là quỷ cũng không phải yêu, hơn nữa có giao tình hàng trăm năm với Nhà họ Diệp nên chắc có cách đối phó với trận pháp của Kim Đạt Hải, tôi sẽ nghĩ cách kéo dài thời gian.” Tôi nói.
Thuồng luồng tiên trầm ngâm một chút, có lẽ là đang phân tích thiệt hơn. Nhưng thật sự ông ta không thể đi qua bức tường trong suốt kia, không thể làm gì khác hơn là đáp một tiếng, nói ông ta sẽ đi ngay bây giờ.
“Thêm nữa, mang Đường Dũng đi ra ngoài, bây giờ anh ta còn chưa chết chìm chứ? Nếu trong quá trình đi ra ông có thể tìm được Tô Mộc thì hãy dùng hết khả năng đem bọn họ mang ra bên ngoài.” Tôi dặn dò.
Dù sao hồn tiệm đối với yêu cũng không có ảnh hưởng gì nên tôi không lo lắng Thuồng luồng tiên gặp phải hồn tiệm sẽ không giải quyết được. Nếu mục tiêu của Kim Đạt Hải vẫn luôn là tôi vậy thì tôi sẽ ở lại để bọn họ có cơ hội rút khỏi chính là điều tốt nhất.
“Dương Dương, Đường Dũng nói muốn ở lại với cô. Cô yên tâm, cậu ta tạm thời còn chưa chết chìm.” Thuồng luồng tiên im lặng một hồi rồi nói.
Nói xong tôi cảm nhận được Thuồng luồng tiên tung người một cái, trực tiếp từ trong nước trườn đi, thật giống như không mang theo Đường Dũng.
Gã ngốc này, lúc này nước phía trên càng ngày chảy càng nhiều, hơn nữa còn chưa có dấu hiệu dừng lại, sớm muộn dòng nước đen này cũng sẽ rót đầy hang động, chết chìm cũng chỉ là vấn đề thời gian. Tôi lại vẫn tốt, cây cột đưa tôi lên rất cao, tôi có thể chống đỡ được rất lâu, còn Đường Dũng dường như anh ta không biết bơi, ở lại cũng không giúp được gì, chỉ thêm loạn!
Tôi vừa giận vừa sốt ruột, mà cũng sốt ruột như tôi còn có Kim Đạt Hải, lúc trước tâm tình ông ta còn tươi tỉnh, ánh mắt nhìn nước chảy xuống dưới còn đầy háo hứng, giống như chuyện tôi giúp hắn Niết bàn đã là ván đã đóng thuyền. Nhưng sau đó dòng nước đen vẫn chảy không ngừng, rốt cuộc hắn đã đứng ngồi không yên, đi đi lại lại trên khối đá nhô lên kia, sốt ruột ngẩng đầu nhìn dòng nước chảy.