Chương 156: yêu quái chuột thủ linh
Cả người tôi run lên.
Giọng Tô Mộc đột nhiên trở nên rất dịu dàng, biến hóa này quá lớn khiến tôi có chút không dám tin.
Hơn nữa hai tay anh ấy bây giờ đang ôm chặt tôi khiến tôi cũng không còn tức giận.
Lúc này tôi mới nhớ một chuyện.
Lúc trước Tô Mộc rất suy yếu, ngay cả ban ngày cũng không ra ngoài được, mặc dù bây giờ là buổi tối anh ấy có thể đi ra nhưng thân thể cũng rất hư, căn bản không thể ôm tôi chặt như vậy được.
Nhưng bây giờ đúng thật đang ôm chặt tôi, trên người tràn ngập mùi hương cây cỏ, giữa ngón tay hơi lạnh, tôi thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ của bàn tay anh ấy cách qua lớp quần áo.
Tôi liền quay đầu, khiếp sợ nhìn anh ấy: “Tô Mộc, anh khôi phục rồi? Anh tìm được âm huyệt rồi?”
“Bây giờ em mới chú ý?” Tô Mộc hỏi ngược lại.
Tia nhu tình vừa mới dâng lên nơi đáy mắt đã biến mất vô ảnh vô tung, trán nhăn lại dường như tương đối bất mãn với tôi.
“Vậy trên người anh là khôi giáp?” Tôi càng ngạc nhiên mừng rỡ, đồng thời thầm chửi mình đần, vừa rồi rõ ràng phát hiện trên người anh ấy có khôi giáp nhưng lại không nhận ra.
“Là khôi giáp âm khí.” Tô Mộc mỉm cười, tay đã đưa đến trước mặt tôi, nói: “Bây giờ em đã có thể chạm vào anh, có phải rất vui mừng không?”
“A? Có không nhỉ?” Thấy bộ dáng đắc ý của Tô Mộc, đột nhiên tôi muốn trêu chọc anh ấy một chút để báo thù anh ấy vừa đánh tôi.
Đưa tay mò tới tay anh ấy, mặt tôi đầy mờ mịt nói: “Nhưng là, tay em không nắm được tay anh, tay anh như không khí vậy, chẳng có cảm giác gì cả.”
“Phải không? Em chắc chắn?” Tô Mộc hỏi ngược lại.
Tôi gật đầu thật mạnh một cái.
Tô Mộc nháy mắt liền cười, khóe miệng cong lên tia tà ác, nhìn tôi xấu xa.
Ánh mắt này của anh ấy tôi đã quá lâu chưa từng thấy, đột nhiên theo phản xạ co người lại, trong đầu xuất hiện cảm giác không tốt.
Chẳng qua là, so với tốc độ của Tô Mộc thì tôi bị chậm một nhịp, trong nháy mắt núi đôi trước ngực tôi đã truyền tới cảm giác khác thường, đôi tay hơi lạnh đã nắm lấy, tay còn bóp nhẹ hai cái.
“A!” Tôi liền hét ầm lên, nhìn Tô Mộc khiếp sợ
“Anh, anh đùa bỡn lưu manh!” Tôi tức giận nói không lanh lẹ, trợn mắt mắng.
Nhưng Tô Mộc hoàn toàn không ngại, khóe miệng lại cong lên cười, từ trên cao nhìn xuống tôi: “Bây giờ có thể cảm nhận được rồi sao?”
“Anh…” Tôi đỏ mặt tức giận, lúc này thật hối hận.
Cùng người nào chơi không chơi, hết lần này tới lần khác chơi cùng một lão quỷ hơn trăm năm, tôi làm sao có thể chơi lại hắn.
Đơn giản là tự ném đá chân mình.
Quan trọng hơn chính là lúc này Tô Đoàn vẫn ở bên cạnh, Tô Mộc lại cứ giữa thanh thiên bạch nhật sờ tôi, không chút nào để ý tới sự tồn tại của Tô Đoàn.
Tô Đoàn ngược lại rất biết điều, không biết lúc nào đã xoay người, giả bộ nghiêm túc đứng trước mặt quái vật kia cẩn thận nghiên cứu.
Thấy tôi đã giận điên lên, lúc này Tô Mộc mới hài lòng buông tôi ra, đắc ý nhìn tôi giống như một đứa trẻ vừa đánh thắng trận vậy.
Sau đó anh ấy lại nắm lấy tay tôi kéo tới bên chỗ Tô Đoàn, nói: “không ngờ “yêu quái chuột thủ linh” lại thích em như vậy nhất định là có nguyên nhân, tới xem một chút là tình huống gì.”
“yêu quái chuột thủ linh là thứ gì?” Tôi nghe mấy từ này thấy mới lạ liền hỏi. Chủ yếu hơn chính là tôi cần một đề tài để dời đi sự quẫn bách của tôi.
“bản thể Yêu quái chuột thủ linh chính là chuột, xuất hiện sớm nhất vào thời nhà đường, là đại sư phong thủy Lý Thuần Phong nghiên cứu tự nuôi thành, chủ yếu là để phòng ngừa mộ huyệt bị trộm.”
“Tất cả yêu quái chuột thủ linh đều vừa sinh ra đã bắt đầu được đào tạo. Hẳn em có nghe câu chín chó một ngao, với chuột cũng giống như vậy, ở giới phong thủy từ trước tới giờ đều có câu chín chuột một linh. Một một lứa chuột mẹ đẻ chỉ cần một thai sinh chín thì trong đó nhất định có một con linh khí trên người rất nặng. Lý Thuần Phong sẽ đem con chuột có linh khí nặng nhất lấy ra, không cho bú sữa mẹ mà dùng máu trên đầu ngón tay người để nuôi, chờ sau khi nó lớn lên sẽ nhận chủ. Chỉ cần người nuôi sống trên đời một ngày sẽ phải dùng máu trên đầu ngón tay một ngày, một ngày gián đoạn cũng không được. Như vậy chờ sau khi chủ nhân chết, yêu quái chuột thủ linh sẽ được hạ táng cùng chủ nhân, suốt đời chờ đợi bên cạnh chủ nhân.”
Tôi nhất thời kinh hãi, lúc này tôi đã đi theo Tô Mộc tới bên cạnh quái vật kia, nhìn quái vật khổng lồ nằm dưới đất thế nào cũng không dám tin đây là con chuột.
Nếu quả thật là chuột thì có lẽ nó là con chuột lớn nhất trên đời.
Tôi thật khó có thể tưởng tượng nếu như nó chạy ra ngoài thì sẽ như thế nào, sẽ bị giới khoa học bắt lại nghiên cứu hay khiến thiên hạ đại loạn?
Những thứ này tôi không kịp ngẫm nghĩ nữa, càng khiến tôi giật mình là Tô Mộc nói yêu quái chuột thủ linh cần chủ nhân tự mình nuôi, chờ sau khi chủ nhân chết thì sẽ vĩnh viễn phụng bồi chủ nhân.
Đây là mộ Võ Tắc Thiên, vậy chủ nhân của yêu quái chuột thủ linh kia không phải là Võ Tắc Thiên sao?
Bà ấy dùng máu tươi nuôi yêu quái chuột thủ linh cả đời?
Tôi cảm thấy là lạ, thứ có màu xám trước mắt này là thú nuôi trước kia của Võ Tắc Thiên, trong cơ thể nó cũng có lưu truyền máu của Võ Tắc Thiên.
Thứ này có gì tốt mà đáng giá để Võ Tắc Thiên dùng máu nuôi nó cả đời?
Tô Mộc thấy được nghi ngờ trong lòng tôi, tiếp tục nói: “Em hẳn biết, ở Sơn Tây Hàm Dương còn có một ngôi mộ của Võ Tắc Thiên, mộ huyệt kia bây giờ được công nhận là mộ Võ Tắc Thiên. Theo truyền thuyết thì Võ Tắc Thiên cùng Lý Trì hợp táng ở Lương Sơn, khi anh còn sống chính phủ đã tổ chức một nhóm quân đội đi đào.”
“Lúc ấy anh cũng đi, mộ huyệt kia quả thật rất lớn, toàn bộ quy cách cách thức mai táng cũng thật là mộ, cho nên mọi người đều cho rằng đó là mộ Võ Tắc Thiên.”
“Anh cũng cho là mộ kia là thật, rất hào hứng đi cùng, kết quả…”
Tô Mộc nói đến đây đột nhiên dừng một chút, giống như đang nhớ tới chuyện cũ.
Nhưng anh ấy không nói ra lời mà bỏ qua, cười một tiếng tiếp tục nói: “Thật ra thì mộ kia chẳng qua là thầy phong thủy dùng biện pháp che mắt mà thôi. Năm đó dưới quyền Võ Tắc Thiên có hai vị đại sư phong thủy, bà ấy rạng rỡ cả đời, tuổi già sợ nhất chính là sau khi chết không được chết yên lành, sợ hơn cả việc giang sơn Võ thị khó giữ được cho nên để cho hai vị đại sư Lý Thuần Phong cùng Viên Thiên Cương đi khắp thế giới tìm nơi phong thủy bảo địa làm mộ huyệt.”
“Lý Thuần Phong cùng Viên Thiên Cương tìm khoảng một năm mới tìm được. Nghe nói Viên Thiên Cương đêm xem thiên tượng phát hiện có một ngọn núi khí tím ngất trời trực tiếp rót vào bắc đẩu, là tinh hoa thiên địa đất lành vạn năm, lập tức ném đồng tiền trên đất làm ký hiệu rồi trở về phục mệnh. Đồng thời Lý Thuần phong phát hiện một ngọn núi dựa vào bên cạnh dãy núi, hình thái ưu mỹ giống như một thiếu nữ trần truồng nằm ngủ trong trời đất, hai chân hơi mở, ở giữa hai chân còn có một dòng suối trong chảy ra, loại địa thế này có hình tượng hết sức sinh động, là địa thế thiếu nữ hàm xuân khó gặp, đối với nữ hoàng Võ Tắc Thiên mà nói là đại cát, vì vậy rút ra ghim tóc trên đỉnh đầu cắm trên mặt đất làm ký hiệu rồi trở về phục mệnh.”
“Cuối cùng Võ Tắc Thiên phái quan viên tìm được hai nơi hai vị đại sư đã chọn, cả kinh nửa ngày không nói ra lời, bởi vì ghim tóc Lý Thuần Phong cắm đúng lúc đâm vào đồng tiền Viên Thiên Cương ném trên mặt đất.”
“Căn cứ vào sử sách ghi lại, mộ thực sự của Võ Tắc Thiên nhất định có cả hai đặc điểm. Mộ ở Thiểm Tây kia mặc dù giống như thật nhưng cũng chỉ là mộ giả được ngụy tạo ở nơi có địa thế thiếu nữ hàm xuân mà Lý Thuần Phong tìm được, ở đó không có khí tím ngất trời. Cho nên nới chúng ta đứng mới thật sự là mộ Võ Tắc Thiên, thông qua việc tìm được âm huyệt cũng chứng minh được điều này."
“Ồ, hóa ra là như vậy.” Tôi nghe cái hiểu cái không, mặc dù còn chưa biết tại sao Võ Tắc Thiên phải tự nuôi yêu quái chuột thủ linh, nhưng Tô Mộc không hổ là Tô Mộc, phàm những gì từ miệng anh ấy nói ra đều có dáng vẻ rất lợi hại.
Tôi nghe xong ngược lại cũng không cảm thấy gì, tầm mắt lần nữa rơi trên người yêu quái chuột thủ linh. Tô Đoàn lại đột nhiên kích động, níu cánh tay Tô Mộc nói: “Ông Hai, nếu đã tìm được âm huyệt vậy thì chúng ta mau vào đi thôi, cháu sẽ thông báo người của nhà họ Tô tới tiếp nhận âm huyệt.”