Chương 142: Nước mắt đắng chát
Chúng tôi một đường đến thẳng trại nuôi gà, sau khi nói với ông chủ trại gà yêu cầu của chúng tôi, ông chủ trại gà vừa nghe liền vỗ đùi cười ha ha, nói là bọn tôi tìm ông ta là đã tìm đúng người rồi, đừng nói tới đặc điểm con gà trống còn tân rõ ràng như vậy, cho dù bảo ông ta tìm con gà mái còn “trinh” thì ông ta cũng tìm ra được.
Nói xong dẫn chúng tôi vào trong chuồng gà, lượn quanh chuồng gà ba quẹo bảy vòng thì cầm một con gà trống lớn lông đỏ từ trong lồng ra đưa cho tôi: “Cô bé, chính là nó, bảo đảm là con gà trống nhỏ còn chưa trải qua “việc gà” lần nào đâu.
Chưa trải qua việc gà....
Tôi toát mồ hôi cả người, ông chủ này nói chuyện sao lại trực tiếp như vậy chứ.
Thời gian gấp gáp, tôi cũng không nán lại nữa mà nhận lấy con gà, sờ soạng lông đuôi của nó, đúng là sờ đến một cái lông đuôi đặc biệt vểnh lên.
Việc này vậy mà diễn ra thuận lợi như vậy, tôi và ông chú lái xe vô cùng vui mừng, sau khi trả tiền liền liên tục nói cám ơn ông chủ trại nuôi gà.
Rời khỏi trại gà, chúng tôi cấp tốc về nhà ông chú lái xe, lúc này Đường Dũng đã bày trận xong, dùng một loại bột phấn màu đỏ thắm rải đầy sàn căn phòng, loại bột phấn màu đỏ kia có lẽ là chu sa, tôi có thể thông qua bột phấn đỏ mà cảm nhận được dương khí nóng bỏng toát ra phía trên.
Nếu như quỷ thoát khỏi người tiểu Thúy thì chỉ có thể lơ lưng giữa không khí, không thể nào chạm đất được, vì nhiệt lượng của chu sa dưới sàn tuyệt đối có thể giết chết nó.
Đa số quỷ chết đói tuy rằng oán khi rất lớn nhưng khát vọng đồ ăn hơn hẳn khát vọng âm khí, cho nên sẽ không nuốt quỷ vật khác để tu luyện, lượng âm khí tồn trữ rất thấp, đa phần sẽ không vượt qua đẳng cấp quỷ mới.
Mà quỷ mới cũng không có bản lãnh có thể lơ lửng giữa không khí trong một thời gian dài được, cho nên Đường Dũng rải đầy chu sa trên mặt sàn là để đề phòng quỷ đói chạy trốn, ngoại trừ chu sa được rải đầy thì anh ấy còn cầm một pho tượng nhỏ hình con voi, pho tượng vô cùng nhỏ nhưng được nặn vô cùng tinh sảo, mà con voi được điêu khắc ba mặt, mỗi một mặt đều không giống nhau.
Tôi không biết ba mặt pho tượng như vậy để làm gì, nhưng nghĩ lại có lẽ là pháp khí trừ tà đặc thù của Long bà Thái Lan nên không hỏi nhiều, đưa gà trống đã tìm được cho anh ấy, anh ấy một tay sờ vào lông đuôi gà trống, nhổ cái lông đuôi nọ, anh nhếch miệng rồi ném con gà trống cho ông chú lái xe, bảo ông chú lái xe đem hầm nó, lát nữa bồi bổ cho vợ ông chú.
Ông chú lái xe vốn vô cùng lo lắng, nhưng thấy Đường Dũng chuẩn bị đầy đủ ngăn nắp, bộ dáng không lo lắng chút nào cũng thở ra hơi, cao hứng ôm gà trống vào phòng bếp.
Tôi thì ở lại trong phòng khách, muốn nhìn xem Đường Dũng cần giúp đỡ gì không, ai ngờ Đường Dũng một tay đẩy tôi đi ra, nói là tôi không thể ở lại phòng khách, lát nữa sau khi quỷ chết đói bị đuổi ra, nó chắc chắn sẽ tức nước vỡ bờ, mà âm khí trên người tôi quá nặng, là nơi gửi thân tốt nhất, âm khí của tôi sẽ hình thành một màn chắn che lại quỷ chết đói, như vậy rất phiền phức khi muốn phá giải phép.
Anh ấy nói cũng có đạo lý, tôi không thể làm gì khác hơn là gật đầu, đi khỏi phòng khách, tìm phòng làm việc rồi ngồi đợi.
Chờ đợi trời tối, tôi lấy ngọc bội ra, nhìn thân ảnh nhỏ bé mờ mịt giữa ngọc bội, khó có thể tưởng tượng được Tô Mộc đã trải qua những gì ở bên trong.
Có điều rất nhanh tôi liền vui lên, ít nhất thì chờ đến tối, Đường Dũng có thể thả Tô Mộc ra ngoài.
Vì phòng ngừa trận pháp ban đêm của Đường Dũng xảy ra chuyện, tôi còn vận âm khí không nhiều lắm bên trong thượng đan điền, ngưng tụ thành sợi âm vận chuyển vào ngọc bội.
Sợi âm vừa tiếp xúc với ngọc bôi liền sinh ra cộng hưởng với lực cực âm trong nó, sau đó từ nơi sâu tôi cảm nhận được một nơi hoang vắng, không gian nọ vô cùng to lớn, bên trong trắng xóa không có gì cả, cũng không nhìn thấy đầu cuối.
Mà giữa không gian, Tô Mộc nằm lặng im trên đất, hồn đã phân thành hai ba cái bóng mờ, trùng điệp lên nhau cùng một chỗ, giống như không đeo kính 3D để xem phim 3D vậy.
Tôi chưa từng thấy qua bộ dáng suy yếu như vậy của Tô Mộc, anh ấy yên lặng lạ thường, cơ thể ở một mảnh trắng xóa như tuyết, làm nổi bật làn da cũng trắng như tuyết, óng ánh như đứa bé trai mới sinh, không nhiễm bụi trần.
Hởi thở lạnh lẽo bá đạo trên người cũng đã biến mất không còn tung tích, lòng tôi đột nhiên như bị kim châm, đau đến không thể hô hấp nổi.
Thậm chí kích động muốn chạy qua ôm lấy anh cũng không dám, sợ nếu anh bị tôi ôm một cái, liền như bị gió thổi bay mất sương mù, tan biến không còn lại gì cả.
Chuyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện
Nhẹ nhàng vươn ra sợi âm, mỗi động tác của tôi đều thận trọng, sợ mắc sai lầm, vươn sợi âm chạm vào người anh.
Sau đó âm khí chậm rãi truyền vào trong cơ thể anh.
Nhưng khi âm khí được truyền vào, hồn Tô Mộc lơ lửng bất ổn cũng không xảy ra thay đổi gì, mắt thấy âm khí trên cơ thể mình càng ngày càng ít đi, hầu như đã truyền tất cả vào người Tô Mộc, nhưng bộ dáng của anh vẫn suy yếu, tôi không nhịn được gấp gáp muốn lui ra ngoài đi hỏi Đường Dũng là chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi tất cả âm khí của tôi đều chuyển cho Tô Mộc, liền sợi âm vận chuyển âm khí cũng biến thành âm khí truyền vào cơ thể Tô Mộc, mà tôi còn ở lại bên trong không gian trắng xóa này, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, tôi không biết phải làm sao để rời đi nơi này.
Hiện tại tôi chỉ là một sợi ý thức đi vào theo âm khí, kết quả âm khí toàn bộ biến mất ở nơi đây, mà ý thức không đi ra ngoài được.
Chuyện gì xảy ra?
Tôi không nhịn được cuống lên, hốt hoảng đi loạn bốn phía trong không gian này, muốn tìm được đường ra ngoài.
Nhưng nơi này trừ màu trắng ra, vẫn là một mảnh trắng xóa, giống như một không gian vô hạn hình tròn, mặc kệ tôi đi đâu cũng không thể rời khỏi nơi này, vòng nửa ngày tôi liền mệt mỏi đành phải trở lại bên cạnh Tô Mộc, vừa định nhìn anh có thay đổi gì không, bên tai liền truyền đến một tiếng nổ mạnh.
“ẦM”
Đầu óc tôi trống rỗng trong nháy mắt, mất đi ý thức.
Đợi đến khi tôi có ý thức trở lại, liền phát hiện mình nằm trên bàn làm việc của ông chú lái xe, đầu đau như muốn nứt ra, cảm thấy sền sệt ở mắt mũi miệng tai, giống như có chất lỏng đọng lại vậy.
Tôi đưa tay lau chất lỏng phía dưới khóe mắt, vậy mà trông thấy một mảnh đỏ tươi trên tay.
Máu ư?
Tôi căng thẳng trong lòng, lập tức lau chất lỏng dưới mũi, một màu đỏ tươi, không chờ tôi xác định đó có phải là máu hay không, đột nhiên có người đẩy cửa ra, ông chú lái xe mặt mày hốt hoảng chạy vào, mặt mày căng thẳng trắng bệch như giấy trắng, hoảng loạn nói: “Không xong rồi, đại sư Long bà nọ chết rồi, vợ tôi cũng phát điên, cô mau qua đấy xem.”
Nói xong ông ta kinh ngạc nhìn hai mắt trên mặt tôi, cũng không lo được nhiều như vậy trực tiếp túm tôi lôi ra ngoài.
Đầu tôi như bị đụng thêm một cái nữa, thiếu chút nữa ngất đi, hỏi ông chú lái xe ông ta vừa nói gì đó? Ai chết?
“Là Long Bà cô dẫn theo.” Ông chú lái xe nói.
Vừa nói ông ta đã kéo tôi ra khỏi phòng làm việc, đến phòng khách.
Chỉ thấy phòng khách bây giờ là một mảnh bừa bộn, trên sàn rải đầy chu sa đỏ thắm đã phủ đầy dấu chân màu đỏ tươi, có điều dấu chân nọ cũng không phải là chân con người, mà giống như hình dáng hoa mai, nhìn sơ giống như dấu chân chó.
Có điều dấu chân hoa mai vô cùng nhỏ bé, cả một dấu chân chỉ lớn bằng móng tay tôi vậy, trên thế giới có con chó nào nhỏ như vậy sao?
Có điều tôi không lo được nhiều như vậy, chạy thẳng đến chỗ Đường Dũng, ôm lấy anh lay hai lần: “Đường Dũng? Anh sao vậy, tỉnh lại đi, anh đừng dọa tôi sợ!”
Tôi vừa nói vừa lay anh, đưa tay để lên mũi anh để kiểm tra hơi thở nơi anh, cả trái tim như bị treo vào cổ họng, không thể tin được cảnh trước mắt.
Bây giờ hồn Tô Mộc bất ổn, nếu Đường Dũng mà chết, tôi phải làm sao bây giờ?
Nước mắt không kìm được rơi thẳng từ hốc mắt, tí tách rơi lên mặt Đường Dũng.
Không đợi tôi cảm nhận được hô hấp của Đường Dũng, phía dưới ngực đã vang lên giọng nói yếu ớt của Đường Dũng: “Dương Dương...Nước mắt của em, thật đắng...”